[Thập Niên 70] Thần Y Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Được Quốc Gia Cưng Chiều

Chương 4: Đuối nước

Nghe anh nhắc đến Diệp Thanh Nguyệt, nước mắt Lục Tuyết không thể kìm được nữa.

"Cô ấy… đã hy sinh rồi!"

Khương Thiệu Ngôn sững sờ.

"Em nói… gì cơ?"

"Cô ấy đã liều mình cứu người, không kịp chạy vào hầm trú ẩn, hy sinh trong cuộc oanh tạc của địch…"

Lục Tuyết khóc đến mờ mắt, nghẹn ngào hỏi: "Anh đến đây… là để tìm bác sĩ Diệp sao?"

Khương Thiệu Ngôn không trả lời, chỉ lặng lẽ lấy ra một tờ giấy in từ trong túi áo đưa cho Lục Tuyết.

Cô nhận lấy xem thử, chỉ thấy trên giấy có một dòng chữ nổi bật:

Xét nghiệm ADN!

Tim cô thót lại, nhanh chóng đọc hết nội dung, rồi thất thanh thốt lên:

"Bác sĩ Diệp hóa ra là…"

"Đúng vậy."

Mắt Khương Thiệu Ngôn đỏ lên: "Mẹ của cô ấy chính là Khương Duyệt, em gái thất lạc nhiều năm của ba anh! Và cô ấy… chính là em họ ruột của anh!"

Nhà họ Khương đã tìm kiếm mẹ của Diệp Thanh Nguyệt suốt mấy chục năm!

Ngay cả công ty do ba anh sáng lập cũng lấy tên "Khương Duyệt" để đặt tên.

Thế nhưng, tất cả nỗ lực mấy chục năm nay… lại không thắng nổi sự trêu đùa của số phận.

Gặp lại nhau, lại chỉ có thể âm dương cách biệt!

Tùm!

Diệp Thanh Nguyệt còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ cơn đau đớn khi cơ thể bị bom xé nát, giây tiếp theo đã có cảm giác như mình rơi xuống nước.

Đây là ảo giác sau khi chết sao?

Không đúng!

Nước tràn vào khoang mũi, đau rát đến mức khiến cô lập tức nhận ra… đây là hiện thực!

Không kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Thanh Nguyệt vung tay loạn xạ. Khi cảm giác đầu mình trồi lên khỏi mặt nước, cô gắng sức hét lên:

"Cứu mạng… khụ khụ khụ! Ục ục…"

Vừa thốt ra hai chữ "cứu mạng", nước đã sặc vào cổ họng khiến cô ho sặc sụa rồi lại lần nữa chìm xuống đáy nước.

Là bác sĩ, Diệp Thanh Nguyệt hiểu rõ cách tự cứu mình khi bị đuối nước.

Sau khi rơi xuống nước, tuyệt đối không được quẫy đạp tay chân loạn xạ, vì như vậy sẽ làm mất cân bằng, thậm chí có thể bị chuột rút, cuối cùng chìm xuống và chết đuối!

Điều quan trọng nhất lúc này là phải giữ bình tĩnh, nín thở, thả lỏng cơ thể. Khi đó, cô có thể cảm nhận được lực đẩy nổi của nước, nó sẽ tự nhiên nâng cô lên mặt nước.

Đây cũng là lý do vì sao sau khi chết, thi thể thường nổi lên mặt nước, bởi vì người chết có thể thả lỏng hoàn toàn.

Trong quá trình nổi lên, cần cố gắng giữ mặt ngửa lên trời. Như vậy, khi trồi lên mặt nước, mũi và miệng có thể lộ ra để hô hấp, thậm chí kêu cứu.

Việc hít thở cũng có kỹ thuật, tốt nhất nên hít vào bằng mũi và thở ra bằng miệng.

Những điều này, Diệp Thanh Nguyệt đều hiểu.

Nhưng cô không làm được!

Năm mười bảy tuổi, cô từng bị người ta đẩy xuống sông suýt chết đuối!

Từ đó, cô mắc chứng ám ảnh nghiêm trọng với nước, ngay cả việc ngâm mình trong bồn tắm cũng không dám. Chỉ cần nước ngập qua cơ thể, cô sẽ không kiểm soát được sự run rẩy, thậm chí khó thở.

Bây giờ, tình cảnh này giống hệt năm mười bảy tuổi.

Bóng ma quá khứ như một ngọn núi nặng trĩu, đè nát lý trí của cô, khiến cô không thể bình tĩnh hành động. Cơ thể cô chỉ có thể dần dần chìm xuống.

Lượng oxy trong não ngày càng ít, trước mắt Diệp Thanh Nguyệt bắt đầu tối sầm.

Vừa mới trải qua nỗi đau bị bom gϊếŧ chết, bây giờ lại sắp chết vì ngạt nước… Đúng là quá xui xẻo…