Bị Ép Buộc Cùng Kẻ Thù Song Tu

Chương 24: Cấm địa

Diệp Vân Khê bước đến gần một cây cột đá, phát hiện trên mỗi cây đều khắc một chữ. Dưới ánh sáng lờ mờ, y chậm rãi đọc lên từng chữ một. Sáu cây cột, mỗi cây khắc một chữ.

Đọc xong, Diệp Vân Khê quay sang nhìn Ninh Sương Trần, hỏi: “Nghĩa là gì?”

Ánh mắt Ninh Sương Trần dừng trên bức phù điêu ở trung tâm.

Diệp Vân Khê cũng nhìn theo. Khi quan sát kỹ hơn, y nhận ra hoa văn trên phù điêu rất giống với những chữ khắc trên cột đá.

Trong đầu y chợt lóe lên một ý nghĩ.

“Ta hiểu rồi! Để ta thử xem!”

Lúc nào cũng là Ninh Sương Trần suy luận ra manh mối, lần này cuối cùng cũng đến lượt y.

Diệp Vân Khê tiến đến một cây cột đá, quan sát một lúc, quả nhiên tìm thấy một cơ quan ẩn ở mặt bên, trông rất giống cơ chế mở cửa đá trước đó. Trên cơ quan ấy còn khắc hình hoa cỏ.

Giờ y mới nhận ra, loài hoa khắc trên đó chính là Hợp Hoan Hoa.

Mỗi cây cột đá đều có một cơ quan. Khi cơ quan được kích hoạt, từng luồng ánh sáng đỏ từ bốn phương tám hướng hội tụ về trung tâm phòng tối. Bức phù điêu cũng bắt đầu di chuyển, những nét khắc loạn xạ dần ghép thành hai chữ rõ ràng.

CẤM ĐỊA.

Diệp Vân Khê lẩm bẩm đọc theo, sắc mặt hơi đổi.

Y và Ninh Sương Trần đưa mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra, ngay từ đầu, chữ khắc trên cửa đá vốn là chữ "CẤM", chỉ là phần dưới đã bị mài mòn, nên trông giống như chữ "LÂM".

Cấm địa, tức là nơi bị nghiêm cấm bước vào.

Nếu nơi này là cấm địa, vậy thì nó không phải lối ra khỏi vực sâu.

“Chúng ta…”

Diệp Vân Khê vừa mở miệng, còn chưa kịp nói hết câu, chợt nghe thấy một tiếng ầm vang dội từ bên ngoài hành lang.

Cửa đá đã đóng lại!

Hai người biến sắc, vừa định cất bước thì dưới chân bỗng trống rỗng.

Bức phù điêu khắc chữ "CẤM ĐỊA" đột nhiên nứt ra, lộ ra một cái khe sâu hun hút, như một cơn lốc xoáy màu đen, trong nháy mắt đã nuốt chửng cả hai vào đó.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Diệp Vân Khê còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một luồng khí cực mạnh cuốn lấy y, kéo thẳng xuống vực tối.

Trong cơn mơ hồ, dường như có một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay y.

Là Ninh Sương Trần sao?

Ý thức dần chìm vào bóng tối vô tận.

Không biết bao lâu sau, Diệp Vân Khê mới lờ mờ tỉnh lại.

Xung quanh tối đen như mực, giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón, tựa như y đã rơi vào màn đêm vô tận, không một tia sáng.

Y khẽ cử động cổ tay, bàn tay nắm chặt lấy y dường như đã buông lỏng.

Diệp Vân Khê nằm yên một lúc lâu, cuối cùng cũng dần trấn tĩnh.

Họ đã chạm phải cơ quan, nền đất dưới chân nứt ra, rồi rơi xuống đây.

Vậy còn bây giờ?

Diệp Vân Khê mò mẫm men theo vách đá, chậm rãi đứng dậy. Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, y mới cảm thấy một nỗi bất an khó tả khi đối diện với bóng tối trước mắt.

Y mím môi, nhẹ giọng gọi vào khoảng không xung quanh:

“Ninh Sương Trần?”

Không có tiếng đáp lại.

Sau lưng chợt dâng lên một trận gió lạnh, hơi lạnh len lỏi từ chân chạy dọc sống lưng.

Diệp Vân Khê khẽ rụt cổ, siết chặt lớp y phục rộng trên người.

Ninh Sương Trần, chẳng lẽ cũng ngất đi rồi?

Y lại cất giọng gọi một lần nữa:

“Ninh Sương Trần? Ngươi ở đâu?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Xem ra hoặc là hắn đã hôn mê thật, hoặc là không có mặt ở đây.

Không có vật chiếu sáng, bóng tối xung quanh dày đặc đến mức không thể nhìn rõ đường đi. Diệp Vân Khê đành phải đi tìm lại viên dạ quang thạch đã đánh mất trước đó.

Y lần theo vách đá, trường kiếm trong tay khẽ chạm vào nền đá lạnh lẽo, từng bước dò dẫm tiến về phía trước. Cứ đi được một đoạn y lại dừng lại lắng nghe, chừng nửa nén hương sau, phía trước rốt cuộc cũng xuất hiện một tia sáng lập lòe yếu ớt.

Diệp Vân Khê nghĩ đó là ánh sáng phát ra từ dạ quang thạch, vội vàng tăng tốc bước chân. Nhưng khi đến gần, y mới phát hiện đó không phải dạ quang thạch, mà là một dòng suối nước nóng, hơi nước bốc lên mờ ảo.

Bên suối có một tòa đình bát giác, trong đình đặt một chiếc bàn đá. Mái đình buông rủ những tấm màn sa mỏng, theo làn gió nhẹ mà lay động, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên mặt nước, kéo dài đến tận bậc thềm đá dưới chân.

Diệp Vân Khê ngẩn người. Không ngờ bên dưới cấm địa lại có một nơi như thế này.

Ngay lúc ấy, một giọng nói mềm mại chợt vang lên.

“Lại đây đi.”

Diệp Vân Khê giật mình ngẩng đầu.

Trong đình từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng người khoác y phục đỏ thẫm. Người nọ đưa lưng về phía y, tóc dài như thác đổ, dáng người mảnh khảnh.

Cấm địa này… lại có người khác?

Nhưng rõ ràng khi y tới đây, nơi này hoàn toàn không có ai.

Diệp Vân Khê cẩn thận tiến lên một bước, sau đó nhanh chóng dừng lại, trầm giọng hỏi:

“Ngươi là ai?”

Vừa dứt lời, bóng dáng đỏ thẫm trong đình bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó, một hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên sau gáy y.

Một giọng nói dịu dàng đến mê hoặc vang lên bên tai.

“Ngươi đoán xem?”

Diệp Vân Khê lập tức rùng mình, sống lưng lạnh toát. Y nhíu mày, mất kiên nhẫn truy hỏi:

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Y quay phắt lại, nhưng người nọ đã biến mất, một lần nữa trở về đình bát giác.

Ảo giác sao?

Nhưng tất cả trước mắt đều chân thật đến đáng sợ.

Người áo đỏ chậm rãi tựa lên lan can đình, tay cầm chén rượu lưu ly, giọng điệu lười biếng cất lời:

“Muốn biết ta là ai?”

Hắn khẽ cười, giọng điệu đầy ẩn ý: “Ngươi quay đầu lại nhìn thử xem.”