Bị Ép Buộc Cùng Kẻ Thù Song Tu

Chương 23: Hợp Hoan Thụ

Hai cơ quan nằm đối xứng hai bên cửa đá, khớp với hai ký tự khắc trên cửa, ghép lại thành chữ “Lâm” (林). Nếu tách ra, sẽ là hai chữ “Mộc” (木), ứng với hai gốc đại thụ phía đối diện. Hai người đứng mỗi bên, đồng thời ấn xuống cơ quan.

Ngay lập tức, cửa đá phát ra tiếng nặng nề, rung chuyển dữ dội. Một lát sau, những âm thanh cọ xát chói tai vang lên, cửa đá từ từ tách ra hai bên.

Trước mắt họ là một cửa động sâu hun hút, tựa như một địa cung khổng lồ. Ánh sáng yếu ớt không thể chiếu đến tận cùng, chỉ thấy một màn tối đen thăm thẳm, tựa hồ còn phảng phất hơi lạnh bốc lên.

Cửa động này rốt cuộc dẫn đến đâu? Có thể đưa họ ra ngoài không?

Không ai biết.

Nhưng mặc kệ phía trước là gì, đây chính là con đường duy nhất cho họ lúc này.

Hai người trao đổi ánh mắt, không chút do dự, mang theo trường kiếm bước vào cửa động.

Trước khi vào sâu, Ninh Sương Trần đưa cho Diệp Vân Khê một viên dạ quang thạch. Y nắm viên đá trong tay, để ánh sáng yếu ớt của nó soi rọi con đường phía trước.

Lối đi trong động dài và hẹp, rộng khoảng hơn bốn thước, vừa đủ cho hai người sóng vai. Hai bên vách đá lạnh lẽo như thể được ngưng kết từ hàn băng ngàn năm, rét buốt đến thấu xương.

Diệp Vân Khê khẽ rùng mình, vô thức xoa cánh tay.

Ngón tay chạm vào lớp vải mềm mại trên người, y bất giác khựng lại.

Có lẽ vì vẫn đang mặc y phục của Ninh Sương Trần, suốt dọc đường đi, y luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Thật giống như toàn thân y đã nhuốm đầy mùi hương của Ninh Sương Trần.

Để dời sự chú ý, y quay đầu nhìn sang vách động. Ánh sáng từ viên dạ quang thạch chiếu lên mặt tường, lộ ra một bức bích họa tuyệt đẹp, sống động như thật.

Trên vách động vẽ một gốc đại thụ cao lớn, cành lá sum suê đan xen nhau, giữa những tán lá điểm xuyết từng đóa hoa rực rỡ. Cánh hoa có sắc hồng nhạt, nhu hòa nhưng không mấy nổi bật, chỉ nhị dài và thanh mảnh, phảng phất như những nan quạt xếp.

Vẻ đẹp ấy lại ẩn chứa nét quỷ dị khó tả.

Diệp Vân Khê chỉ mới nhìn thoáng qua đã như bị mê hoặc, vô thức dán mắt vào bức họa, chìm sâu trong đó. Mãi đến khi có người nhẹ nhàng vỗ lên vai, y mới giật mình tỉnh táo lại.

Giọng Ninh Sương Trần vang lên: “Đừng nhìn.”

Diệp Vân Khê như chim sợ cành cong, lập tức hoàn hồn, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ.

Y vội quay mặt đi, còn chưa kịp lên tiếng hỏi về bức họa này, Ninh Sương Trần đã chủ động giải đáp nghi hoặc.

“Trên bích họa vẽ Hợp Hoan Thụ.” Hắn thong thả nói: “Nhìn quá lâu sẽ bị nó mê hoặc, dần dần mất đi lý trí. Chỉ có người tâm không vướng bụi trần mới không chịu ảnh hưởng.”

Tâm không vướng bụi trần…

Nghe bốn chữ này, vành tai Diệp Vân Khê bất giác nóng lên.

Tất cả đều tại Ninh Sương Trần đưa y quần áo, bằng không sao y lại thất thần như vậy!

Diệp Vân Khê bĩu môi, ánh mắt lảng tránh, khẽ xoa chóp mũi, lẩm bẩm một câu: “Ta đâu có nghĩ ngợi lung tung…”

Ninh Sương Trần bước song song bên cạnh y.

Dù vừa mới bị nhắc nhở, Diệp Vân Khê vẫn có chút tò mò, không khỏi thắc mắc: “Nhưng tại sao nơi này lại có bích họa vẽ Hợp Hoan Thụ?”

Ninh Sương Trần suy đoán: “Có lẽ từng có đệ tử của môn phái khác ghé qua đây.”

Diệp Vân Khê kinh ngạc: “Môn phái khác?”

Trong số các tông môn tu tiên, chỉ có một môn phái liên quan đến Hợp Hoan Thụ—Phong Nguyệt Tông, vốn lấy linh tu làm chủ.

Nhưng đệ tử Phong Nguyệt Tông hành tung quỷ bí, hiếm khi để lộ dấu vết, rất ít người biết rõ về họ.

Diệp Vân Khê từng nghe các sư huynh nhắc đến tông môn này trong lúc chuyện trò. Họ bảo rằng cái gọi là linh tu của Phong Nguyệt Tông thực chất chính là song tu, chỉ cần tu luyện cùng người khác là có thể gia tăng tu vi và linh lực.

Y chưa từng tiếp xúc với đệ tử Phong Nguyệt Tông, nhưng cũng hiểu sơ lược về ý nghĩa của song tu.

Lẽ nào từng có người của Phong Nguyệt Tông đặt chân đến đây?

Khi y còn đang mải suy nghĩ, Ninh Sương Trần bỗng cất giọng: “Phía trước hình như có một gian phòng tối, chúng ta qua đó xem thử.”

Gian phòng tối này nằm ở tận cùng lối đi, là một không gian kín bưng không kẽ hở, bốn bề là vách đá lạnh lẽo, cứng rắn. Những bích họa vẽ hoa và cây cối kéo dài từ tường lên đến tận trần.

Biết đó là Hợp Hoan Thụ, Diệp Vân Khê không dám lại gần vách đá, chỉ đứng sát vai với Ninh Sương Trần, mượn ánh sáng yếu ớt từ dạ quang thạch để quan sát gian phòng phong bế này.

Xung quanh phòng tối có sáu cây cột đá tròn cao ngang nửa người. Ở trung tâm khắc một bức phù điêu kỳ quái, trông giống như một loại văn tự nhưng nét bút ngoằn ngoèo không theo quy luật, khiến người ta khó lòng nhận diện.

Hai người tách ra quan sát xung quanh. Những cây cột đá đều được sắp xếp theo hình vòng cung, tựa như các vì tinh tú vây quanh mặt trăng, bao bọc lấy bức phù điêu ở chính giữa.