Bị nhốt ở đáy vực đã đủ xui xẻo, giờ còn vớ phải nấm độc! Đúng là đen đủi, đến uống nước lạnh cũng mắc nghẹn!
Diệp Vân Khê vội cúi đầu xem xét, lòng bàn tay vừa chạm vào nấm hình như đỏ hơn lúc nãy một chút.
Y lập tức cau mày, lo lắng hỏi: "Giờ phải làm sao? Có cách giải độc không?"
Không thể thật sự chết ở đây được!
Ninh Sương Trần khoanh tay, đưa tay vuốt cằm, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Cách cũng không phải không có. Chỉ cần nhảy một cái, xoay một vòng, sau đó nhảy hai cái, xoay hai vòng, độc liền giải."
Nhảy một cái, xoay một vòng, nhảy hai cái, xoay hai vòng…
Diệp Vân Khê thầm nhẩm lại một lượt, chuẩn bị làm theo thì đột nhiên giật mình nhận ra điều gì đó, lập tức dừng lại, nghiến răng trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận.
"Ninh! Sương! Trần!"
Lại dám trêu y!!!
Lúc này, Ninh Sương Trần đã lùi ra xa hơn nửa trượng.
Thấy Diệp Vân Khê nổi giận, hắn ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Ừm, cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Mấy ngày nay không thấy y phát hỏa, hắn lại cảm thấy không quen.
Hai người lập tức rượt đuổi nhau quanh bờ hồ.
Diệp Vân Khê chạy theo sau, hung hăng đạp cho Ninh Sương Trần một cước. Đá xong, y còn theo phản xạ ôm lấy chân mình.
Vết thương chưa lành, y đang định rút kiếm ra dạy cho hắn một bài học, lại không để ý phía sau có hố sâu. Bàn chân vừa bước hụt, cả người liền ngã xuống.
Ninh Sương Trần vội vàng đưa tay kéo y lại, nhưng vừa chạm vào cổ tay y, cả hai đã cùng nhau rơi vào hố.
Lá rụng dày đặc lót dưới đáy hố, không đến mức đau đớn.
Diệp Vân Khê nằm dưới, còn Ninh Sương Trần lại ngã đè lên y, môi mỏng vô tình chạm ngay giữa trán y.
Hai người giữ nguyên tư thế ấy trong giây lát.
Tai Diệp Vân Khê nóng bừng, lập tức đẩy mạnh người ra.
"Cút ngay!"
Bị nam nhân hôn…
Đáng chết, Ninh Sương Trần!
Diệp Vân Khê vừa nhìn thấy gương mặt trước mắt liền bốc hỏa, mạnh tay đẩy Ninh Sương Trần ra khỏi người mình.
Bị chiếm tiện nghi thì thôi, nhưng người làm chuyện này lại là kẻ thù không đội trời chung của y, hơn nữa vừa nãy hắn còn trêu chọc y!
Diệp Vân Khê từ dưới đất bò dậy, phủi sạch lá rụng trên áo, vành tai vẫn còn vương chút ửng đỏ.
Y đến cả tay tiểu sư muội còn chưa từng nắm qua!
Ninh Sương Trần bị y đẩy sang một bên, lặng lẽ đứng dậy, vì tự biết mình có lỗi nên cũng không tiến lại gần, chỉ đứng đó phủi lá rụng trên người.
Hắn thu mắt lại, trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời khi nghĩ đến xúc cảm vừa rồi.
Diệp Vân Khê chỉnh lại y phục, gỡ mấy chiếc lá bám trên tóc, nhưng giữa những lọn tóc vẫn còn vướng một chiếc lá khô vàng.
Ninh Sương Trần nhìn thấy, đi lên phía trước định giúp y phủi đi, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị Diệp Vân Khê vung tay hất ra.
Diệp Vân Khê theo phản xạ lùi lại một bước, cảnh giác nhìn hắn, giận dữ hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
Ninh Sương Trần đành dừng bước, chỉ chỉ lêи đỉиɦ đầu y, nhắc nhở:
“Tóc.”
Ban đầu, Diệp Vân Khê không hiểu, nhưng khi thấy ánh mắt hắn, y theo bản năng đưa tay lên tóc mình, chạm vào chiếc lá rơi xuống lòng bàn tay mới nhận ra Ninh Sương Trần chỉ định giúp y.
Nhưng thì sao chứ?
Chuyện này cũng chẳng thể thay đổi sự thật rằng hắn đã trêu chọc y.
Diệp Vân Khê tiện tay vứt chiếc lá đi, liếc mắt sang bên thì thấy Ninh Sương Trần đã đi về phía trước.
Nơi này là hố sâu, phía trên là rừng rậm cùng hồ nước giao nhau. Khi nãy chỉ mải phủi sạch lá rụng, y chưa kịp quan sát xung quanh, đến giờ mới phát hiện nơi này rộng lớn hơn nhiều so với lối vào động sông ngầm.
Phía trước dường như có một con đường nhỏ, y thấy bóng Ninh Sương Trần vừa lướt qua chỗ ngoặt, liền nhanh chóng nhặt cây gậy lên, đuổi theo.
Hai người đi đến cuối hố sâu, trước mặt bỗng xuất hiện một vách đá dựng đứng. Chung quanh mọc đầy cỏ dại, dây leo chằng chịt, cành khô lá úa phủ kín mặt đất.
Đúng lúc này, từ sâu trong rừng vang lên một tiếng quạ kêu ai oán.
Cả hai lập tức xoay lưng về phía nhau, nắm chặt trường kiếm, đề phòng nhìn quanh.
Một lúc lâu sau, tiếng quạ dần xa, hai người vô thức chạm mắt nhau, nhưng vừa nhận ra liền nhanh chóng lùi ra, kéo giãn khoảng cách.
Họ chia nhau đi dọc vách đá, mỗi người một hướng.
Diệp Vân Khê đi về phía bên phải, định ngồi xuống nghỉ tạm thì vô tình chạm vào một đường khắc trên đá, bất giác nhìn kỹ.
Chỉ thấy giữa những lớp dây leo phủ đầy vách đá, dường như có khắc chữ gì đó, nhưng bị dây leo che kín, nhất thời không nhìn rõ.