Y lập tức gọi sang phía Ninh Sương Trần: “Mau lại đây, chỗ này có chữ!”
Ninh Sương Trần nghe tiếng liền bước đến, nhìn lướt qua rồi lập tức lui lại một bước, rút kiếm chém đứt đám dây leo um tùm trên vách đá.
Dây leo rơi xuống, rốt cuộc cả hai cũng nhìn rõ toàn cảnh phía trước.
Nói là vách đá, nhưng thực ra trông giống một cánh cửa đá hơn.
Cửa cao chừng nửa trượng, phần trên là một vòng cung, hai bên có những rãnh sâu hằn xuống theo thời gian. Bụi phủ kín mặt đá, mạng nhện giăng đầy trong các khe nứt.
Trải qua bao năm mưa gió, nét khắc trên cửa đã mờ đi nhiều, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình dạng giống chữ “Lâm” được tạo thành từ hai ký tự “mộc”. Bên dưới dường như còn một chữ nữa, nhưng nét bút rời rạc, khó có thể phân biệt.
Nơi này nằm bên cạnh rừng rậm, chẳng lẽ đây mới thực sự là lối ra của đáy vực?
Trong lòng Diệp Vân Khê dâng lên một tia hy vọng mới.
Ninh Sương Trần nhìn chằm chằm dòng chữ khắc trên cửa đá, như đang suy nghĩ điều gì.
Diệp Vân Khê chạm vào vai hắn, hỏi:
“Ngươi nói xem, có khi nào cánh cửa đá này mới là lối ra ngoài không?”
Ninh Sương Trần trầm mặc một lát, chỉ đáp ngắn gọn:
“Có lẽ.”
Diệp Vân Khê lại có vẻ rất vui. Chuyến đi này không uổng công, dù dọc đường bị Ninh Sương Trần trêu chọc, nhưng cuối cùng bọn họ cũng tìm được manh mối về lối thoát.
Để tránh bỏ sót bất cứ điều gì, y nhân lúc Ninh Sương Trần vẫn còn mải quan sát cửa đá, liền đi dọc theo vách đá bên kia kiểm tra một lượt.
Lúc này, y bất ngờ phát hiện trên nhánh cây chìa ra từ đỉnh vách đá có treo một vật gì đó.
Vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ, nhưng thoáng thấy có chút quen mắt.
Diệp Vân Khê lập tức vung kiếm.
Vật kia rơi xuống đất.
Y nhìn kỹ, thì ra là một chiếc túi gấm, miệng túi được buộc bằng một sợi tơ vàng, thoạt nhìn giống túi trữ vật mà người tu tiên hay dùng.
Nhưng túi trữ vật của y có màu xanh lục nhạt.
Càng nhìn, y càng thấy màu sắc chiếc túi này rất quen thuộc, đang định cúi xuống nhặt lên, không ngờ Ninh Sương Trần đã nhanh tay hơn một bước.
Diệp Vân Khê lập tức đưa tay giành lại:
“Ta là người thấy trước!”
Ninh Sương Trần né đi, thản nhiên đáp:
“Của ta.”
Diệp Vân Khê ngớ người:
“Ngươi?”
Y nhìn kỹ lại, quả nhiên màu sắc chiếc túi giống hệt y phục của Ninh Sương Trần, đều là màu tuyết thanh.
Hèn chi trông quen mắt.
Ninh Sương Trần giơ túi lên, để y nhìn rõ hoa văn trên đó, một chữ “Ninh” được thêu bằng chỉ vàng.
Đúng là của hắn thật.
Không ngờ túi trữ vật lại rơi xuống tận đáy vực.
Diệp Vân Khê lập tức sáng mắt.
Bọn họ cùng rơi xuống đây, nếu Ninh Sương Trần tìm lại được túi trữ vật của mình, vậy chẳng phải túi của y cũng có thể ở quanh đây sao?
Y lập tức rút kiếm, hớn hở nói:
“Ta đi tìm túi của ta!”
Ninh Sương Trần thu lại túi trữ vật, bước theo sau:
“Ta đi cùng.”
Hai người tạm gác chuyện tra xét cửa đá, quay sang tìm kiếm túi trữ vật còn lại.
Nhưng không ngờ, từ sáng đến tối, tìm suốt cả một ngày trời, gần như lật tung từng tấc đất trong hố sâu mà vẫn không thấy bóng dáng túi đâu.
Cuối cùng, họ đành phải trở về động đá trong màn đêm.
Ninh Sương Trần nhóm lửa, lấy từng món đồ trong túi trữ vật ra kiểm tra, linh đan linh dược, pháp khí bảo vật, ngọc giản kinh thư, cùng một ít đồ dùng hằng ngày như nồi niêu, bát đũa, và mấy bộ quần áo sạch.
Diệp Vân Khê ngồi một bên, ánh mắt đầy vẻ chê bai.
Sương Hoa Tông danh tiếng lẫy lừng, không ngờ lại keo kiệt đến mức này.
Nếu là túi trữ vật của y, sao có thể chỉ có mấy thứ tầm thường như vậy?
Lúc trước khi xuống núi, phụ mẫu và các sư huynh sư tỷ đã nhét đầy túi trữ vật của y, hận không thể bắt y mang theo cả Vân Lam Tông.
Đáng tiếc, túi ấy giờ vẫn chưa tìm được.
Ninh Sương Trần sắp xếp lại đồ đạc, nhìn sang Diệp Vân Khê đang trầm tư bên ánh lửa, lấy ra một bình ngọc màu xanh biếc, ném qua.
“Phục Nguyên Đan, chân ngươi còn chưa khỏi hẳn, mỗi ngày uống hai viên.”
Diệp Vân Khê dù tỏ vẻ chê bai, nhưng nghĩ đến vết thương trên chân vẫn chưa lành, y vẫn nhận lấy, mở nắp bình, đổ hai viên thuốc ra tay.
Linh đan thượng phẩm, cũng tạm được.
Ít ra còn hơn ngày nào cũng phải bôi thuốc.
Cái đống tiên linh thảo nghiền nhão nhoẹt kia vừa dính dính vừa nhớt nhớt, tuy không có mùi vị gì, nhưng trông thì gớm chết được.
Nếu không phải sợ mình thực sự thành tàn phế, y đã chẳng thèm đắp thứ đó lên chân mỗi ngày.