Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt

Chương 6: Tôi không làm

Không biết khi kiếp trước mình ra đi, cha mẹ đã đau lòng đến nhường nào.

Tuy rất muốn gặp lại cha mẹ yêu thương của mình, nhưng Hứa Hạ biết, lúc này càng không thể khiến họ lo lắng, vẫn nên chờ khỏe lại rồi nói cho họ biết.

Một lúc sau, Hứa Hạ mới miễn cưỡng ăn hết bát cháo, lúc dọn dẹp bát đũa, cô bất ngờ thấy một vật vừa lạ lẫm vừa quen thuộc bên cạnh bàn.

Cô vội vàng vơ lấy, tỉ mỉ ngắm nghía chiếc điện thoại thông minh cũ kỹ kia, thầm nghĩ: “Lâu lắm rồi không dùng đến món đồ chơi này!”

Hứa Hạ loay hoay mãi cái điện thoại, bấm đi bấm lại mấy lần mới vật vã nhập đúng mật mã. Còn chưa kịp xem gì thì đã thấy một loạt thông báo WeChat hiện lên.

“Hứa Hạ mày đâu rồi? Chết xó nào rồi?”

“Báo cáo 12 giờ phải nộp mà chưa xong hả? Thứ hai đến chỗ Tiểu Vương bên phòng nhân sự mà nhận đơn thôi việc đi.”

“Xong chưa đấy hả?”

“Hứa Hạ, mày tin tao cho mày cuốn gói luôn không hả!”

Hứa Hạ trợn đôi mắt gấu trúc thâm quầng, mặt nọng hơi rung rung, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên đầu sỏ gây ra cái chết đột ngột của mình, không ai khác chính là lãnh đạo trực tiếp – Lưu Dân!

Đến tận bây giờ, nhắc đến cái tên này, Hứa Hạ vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.

Báo cáo chó má gì, nghỉ rồi mà còn bắt làm trâu ngựa?

Cái cục nợ này ai thích thì ôm đi!

Nghĩ đến đây, cô bỗng dưng có thêm sức lực, hùng hổ gõ chữ trả lời: “Cút! Bà đây nghỉ rồi!”

“Nhớ cho kỹ, là bà đây cho anh nghỉ việc đấy nhá!!”

Ở đầu dây bên kia, Lưu Dân vuốt cái trán bóng nhẫy, nhìn dòng tin nhắn Hứa Hạ vừa gửi trên màn hình điện thoại, trợn tròn đôi mắt hí dính đầy ghèn.

Con nhỏ Hứa Hạ này gan hùm mật gấu rồi à!

Hắn có chút khó hiểu, không biết con nhỏ cấp dưới của mình biến mất có một ngày một đêm mà bỗng dưng cứng rắn hẳn lên. Trước kia Hứa Hạ ngoan ngoãn nhất công ty, bảo tăng ca là tăng ca, sợ bị đuổi việc. Lần này hắn chỉ dọa cho nó sợ thôi mà, công ty làm sao có thể thiếu con trâu ngựa Hứa Hạ được!

Với cả cái báo cáo hắn cùng Hứa Hạ làm là để thứ hai gặp khách hàng dùng, Hứa Hạ bỏ ngang thì ai chịu trách nhiệm?

Lưu Dân nghĩ rằng đã dồn được Hứa Hạ vào chân tường, hít sâu một hơi, lập tức thay đổi thái độ.

“Hạ Hạ à, anh có nói gì đâu, em kích động thế làm gì, dạo này có phải mệt quá không? Em yên tâm, chốt được dự án này, anh xin sếp cho em nghỉ phép một tuần có lương, nhưng mà cái báo cáo này gấp quá, sáng thứ hai phải dùng rồi, hay là hai ngày này em tăng ca nhé?”

Lưu Dân gọt giũa từng câu chữ, cảm thấy không tìm ra được lỗi nào, bèn cẩn thận ấn nút gửi.

Bên này, Hứa Hạ nhìn Lưu Dân vẽ bánh trên trời, cười khẩy một tiếng, bỗng dưng ánh mắt hơi đổi, thản nhiên gõ chữ: “Được thôi, giám đốc Lưu, vậy anh cứ chờ mà xem, thứ hai gặp.”

Nhìn thấy tin nhắn của Hứa Hạ, Lưu Dân lúc này mới hài lòng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng cười thầm, con trâu ngựa bé nhỏ, vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay ta thôi.

"Được rồi Hạ Hạ, thứ hai gặp lại nhé, cố lên."

Hồi âm xong tin nhắn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cười đểu cáng, huýt sáo nho nhỏ, click mở ảnh chân dung một em gái xinh tươi khác, bắt đầu tán tỉnh.