Ngự Tiền Vừa Ban Thưởng Váy Lụa Tím

Chương 4: Có bằng lòng không

Lục Thì Lan còn chưa kịp nói gì, Lục Thì An đã vội nói: “Ca ca, vì chuyện hôm nay mà tổ phụ phạt muội cấm túc một tháng! Huynh mau đi nói giúp muội với tổ phụ đi. Mấy ngày nữa chính là thọ thần của lão phu nhân Hoắc gia, muội đã chuẩn bị lễ vật đặc biệt, muốn tự mình dâng tặng lão phu nhân. Muội không muốn bị cấm túc!”

Lục Thì An nói rất nhanh, lại tiếp tục: “Mọi người tưởng muội mặt dày đi tìm Ninh Châu ca ca là vì ai chứ? Không phải cũng vì cả gia đình này sao? Đại tỷ dù đã đi rồi, nhưng vẫn còn muội đây! Ca, huynh thử nghĩ xem, nếu muội gả vào Hoắc gia, chẳng phải huynh cũng có thể thuận lợi mà thăng tiến sao?”

Lục Thì Lan không ngờ Lục Thì An lại không có chút hối cải nào như vậy, thần sắc hơi trầm xuống, nàng ngắt lời nàng ấy: “An An, nếu đối phương có ý với muội, đâu cần muội phải phí tâm cơ như vậy. Muội làm như thế, ngoài việc bị người ta xem thường thì còn đổi được gì? May mà thủ phụ không có ý định công khai chuyện hôm nay của muội, nếu không, muội còn mong gả đi đâu được nữa?”

Nghe vậy, nụ cười của Lục Thì An lập tức biến mất, nàng ấy im lặng hồi lâu, nhưng không thể tìm được lời nào để phản bác.

Lục Thì Lan lại nói tiếp: “Sau này, đừng có những suy nghĩ không nên có nữa. Muội yên tâm, tổ phụ nhất định sẽ chọn cho muội một mối hôn sự tốt.”

Hoắc gia hiện giờ sâu như biển, với tính cách của Lục Thì An, chỉ cần sơ suất một chút thôi thì đến mảnh xương cũng chẳng còn.

Lục Thì An bĩu môi, không đồng ý cũng chẳng phản bác, chỉ trừng mắt nhìn Lục Thì Lan một cái rồi lập tức bỏ chạy.

Lục Thì Lan cũng không ngăn cản, để nàng ấy bị phạt ở nhà một thời gian, rèn bớt tính tình xốc nổi ấy đi đã.

Hôm sau, Lục Thì Lan vẫn dậy từ sớm để đến Đô Sát Viện.

Vào đến phòng làm việc, nàng pha cho mình một tách trà xuân, lại dùng bình tưới bằng đồng tưới nước cho chậu lục oanh trên án thư, những đồng liêu khác vẫn chưa tới.

Nàng nghĩ đến việc hôm nay sẽ chính thức tiếp nhận công việc tuần sát, trong lòng không khỏi phấn chấn. Vài ngày trước, Phó Đô Ngự sử chỉ mới để nàng làm quen với môi trường của Đô Sát Viện.

Lúc này, người gác cổng lại dẫn một vị công công vào. Đối phương ra hiệu cho người gác cổng lui ra ngoài, rồi nở nụ cười nhìn nàng, nói: “Ngài đây chính là đại nhân Lục Cẩn Nhược phải không? Hoàng thượng triệu kiến, xin mời đại nhân cùng nô tài vào cung một chuyến.”

Lục Thì Lan trong lòng nghi hoặc, hoàng thượng...

Nàng biết, thái hậu hiện tại và Hoắc Ninh Châu là huynh muội cùng mẹ, Hoắc Ninh Châu chính là cữu cữu ruột của hoàng đế.

Ngoài mối quan hệ này ra, Lục Thì Lan không nghĩ ra lý do gì để hoàng đế triệu kiến mình.

Đây là lần đầu tiên Lục Thì Lan vào cung, những lầu gác đỏ son, điện đài nguy nga, chuông gió trên mái cong lấp lánh ánh vàng, tất cả đều bề thế, tinh xảo hơn bất kỳ công trình nào khác. Nhưng nàng không hề ngước lên chiêm ngưỡng cảnh sắc trải dài liên miên của hoàng cung, từ lúc vào đến khi được dẫn vào điện của hoàng đế, nàng luôn nhìn thẳng về phía trước.

Công công chỉ đưa nàng đến trước cửa điện, sau đó để nàng tự mình đi vào.

Lục Thì Lan khẽ nhíu mày, chỉ có thể một mình bước vào điện.

Nàng mặc quan phục xanh thẫm của quan thất phẩm, trước ngực thêu hình con sẻ ngũ sắc, mái tóc dài đen nhánh buộc gọn trong mũ sa đen. Bên hông đeo một con dấu ngự sử, khắc bốn chữ “Thằng khiên củng thác” (Trừng trị sai lầm, sửa chữa lỗi lầm).

Bộ quan phục này tuy đã quá quen thuộc với người khác, nhưng khi khoác lên người nàng, lại mang một vẻ thanh cao khó tả.

Tiêu Xung Nghiệp nhìn bóng dáng người đang chậm rãi bước vào điện, thoáng chốc xuất thần.

“Thần, Đô Sát Viện Lục Cẩn Nhược, khấu kiến bệ hạ.” Lục Thì Lan tất nhiên không thể ngước mắt nhìn thẳng long nhan, mà chỉ nhìn bóng dáng đó thoáng qua khóe mắt khi cúi người về trước, quỳ xuống hành lễ.

Vào kinh thành là thế, khắp nơi toàn hoàng thân quốc thích, ai cũng có chức cao hơn nàng mấy bậc, đều phải hành lễ.

Trong triều văn võ bá quan, chỉ có Hoắc Ninh Châu là được hưởng đặc quyền vào triều không phải cúi đầu, không cần xưng danh.

Nàng cúi người hành lễ, từ góc độ của Tiêu Xung Nghiệp, có thể nhìn thấy một khoảng da trắng nõn như tuyết lộ ra nơi cổ nàng.

“Bình thân.” Hắn ta chậm rãi lên tiếng.

Nghe thấy giọng nam nhân trên cao vọng xuống, Lục Thì Lan hơi sững sờ, vì nàng lại cảm thấy giọng nói này không hề xa lạ. Sao nghe giống...Nàng kìm nén nghi hoặc trong lòng, đứng dậy.

Quả nhiên, ngay sau đó, đối phương lại dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Cẩn Nhược, ngẩng đầu lên đi.”

Lục Thì Lan tuân chỉ ngước mắt nhìn.

Hoàng đế Tiêu Xung Nghiệp hiện tại vẫn chưa đến tuổi nhược quán, tuy chỉ mới mười tám nhưng dáng người đã khá cao, vận một bộ long bào xanh thẫm thêu rồng, đầu đội miện nhẹ, mang phong thái trầm tĩnh điềm đạm hơn tuổi.

Gương mặt tuấn tú ấy của thiếu niên, Lục Thì Lan lại thấy quen thuộc.

“Rất bất ngờ, phải không?” Tiêu Xung Nghiệp mỉm cười, ánh mắt chăm chú dừng trên khuôn mặt nàng.

Lục Thì Lan gật đầu.

Quả thực là bất ngờ.

Thì ra hoàng đế Tiêu Xung Nghiệp cũng chính là Tiêu Trung Nghiệp, người nàng từng quen ở Thiểm Tây, cũng chính là vị bằng hữu đã hẹn nàng tối qua. Nhưng rất nhanh, Lục Thì Lan đã suy nghĩ thông suốt nguyên nhân.

Hai năm trước, tiên đế lâm bệnh nặng, nghịch vương Tiêu Chân phát động chính biến, Tiêu Xung Nghiệp từng rời kinh đến Tây Bắc, tạm tránh cuộc tàn sát hoàng tộc do nghịch vương gây ra.

Mãi đến nửa năm trước, Hoắc Ninh Châu dẫn theo mấy vạn tinh binh, bao vây kinh thành, tấn công hoàng cung, đích thân chém chết nghịch vương, rồi đưa vị hoàng chất Tiêu Xung Nghiệp này trở lại kinh thành, lập làm hoàng đế, chấm dứt cục diện chia năm xẻ bảy của Đại Càn.

Chỉ là, Lục Thì Lan chưa từng nghĩ rằng, người bạn từng gặp nơi bến sông năm đó, lại chính là hoàng đế đương triều.

Khi nàng còn đang xuất thần, Tiêu Xung Nghiệp đã đứng dậy, vòng qua long án, tiến đến trước mặt nàng, nói: “Tối qua ngươi đã lỡ hẹn với trẫm.”

Nàng nhìn hắn ta, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Tiêu Xung Nghiệp chú ý tới vẻ mặt của nàng, hơi hạ thấp giọng, nói: “Khi ấy, trẫm chưa nói rõ thân phận, Cẩn Nhược sẽ không để bụng chứ?”

Lục Thì Lan sững sờ trong chốc lát, vội nói: “Bệ hạ nói đùa, thần nào dám. Việc này liên quan đến quốc bản, hành tung của bệ hạ là cơ mật tuyệt đối, sao có thể dễ dàng tiết lộ cho người khác.”

Tiêu Xung Nghiệp gật đầu, cũng không bàn luận thêm về vấn đề này mà chuyển sang chuyện khác: “Triều đại trước từng thiết lập chức Điện Trung thị Ngự sử, chuyên trách giám sát triều thần khi vào chầu, đồng thời cũng có nhiệm vụ giám sát lời nói và hành động của hoàng đế.”

“Mặc dù triều đình ta chưa chính thức đặt ra chức Điện Trung thị Ngự sử, nhưng trong cung của trẫm, vẫn cần có Giám sát Ngự sử.”

Hắn ta lại nói: “Cẩn Nhược, từ nay trẫm điều ngươi đến giám sát triều nghi tại ngự tiền. Ngươi có bằng lòng không?”