Ngự Tiền Vừa Ban Thưởng Váy Lụa Tím

Chương 3: Đó là Lục đại nhân của Ngự Sử Đài

Hôm nay lại đến phủ mà không gặp được Hoắc Ninh Châu, nàng cũng không lấy làm buồn bực.

Nàng biết dạo này Hoắc Ninh Châu rất bận. Giờ muốn gặp hắn, phải gửi thiệp xin bái kiến từ trước, chứ cứ vội vã đến như thế này thì e rằng không có cơ hội.

Huống hồ, chuyện lần này chung quy vẫn là lỗi của Lục Thì An vì hành xử thiếu cẩn trọng. Nàng chỉ muốn đến sớm nhất có thể để tỏ rõ thái độ của Lục gia với Hoắc Ninh Châu.

Cũng thật trùng hợp, khi nàng rời phủ thì phu xe của nàng lại đang mượn lửa từ gã gác cổng để châm thuốc, thế nên nàng phải đợi hắn ta một lát.

Chính vào lúc này, nàng nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi, được mấy vị quan viên trung niên vây quanh, chậm rãi bước ra khỏi phủ.

Người đó vận trường bào đen sẫm kiểu ẩn khâm với tay áo bó gọn, không nhanh không chậm bước xuống bậc thềm. Do đi ngược sáng nên không nhìn rõ dung mạo, chỉ thấy thân hình hắn cao lớn, khí độ bất phàm.

Dù chỉ là một bóng dáng mơ hồ dưới ánh đèn l*иg, phong thái và dáng đi của hắn vẫn toát lên sức hấp dẫn đặc biệt, khiến người ta muốn nhìn rõ khuôn mặt ấy.

“Thất gia. Các đại nhân.” Ngay lập tức, một thân binh ra hiệu cho phu xe đưa mấy cỗ xe ngựa đã chuẩn bị sẵn lại gần.

Nhìn thái độ cung kính của thân binh trước cửa phủ, Lục Thì Lan biết chắc người đó chính là Hoắc Ninh Châu.

Hoắc Ninh Châu dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn nàng một cái.



Đèn l*иg trên trụ đá hoa sen trước Hoắc phủ được dựng rất cao, ánh lửa bên trong l*иg kính lay động, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.

Quầng sáng vàng phủ lên khuôn mặt của Hoắc Ninh Châu.

Lúc nhìn rõ diện mạo đối phương, Lục Thì Lan bỗng hiểu vì sao nhị muội của nàng, Lục Thì An, lại có hành động lỗ mãng, dây dưa với hắn.

Hoắc Ninh Châu quả thực sở hữu diện mạo dễ khiến người ta xao động, đôi mắt phượng, môi đỏ như son, dung mạo tuấn tú thoát tục, vóc dáng sừng sững tựa ngọc sơn. Gương mặt ấy đẹp đến mức khó ai dám nhìn thẳng.

Dù không cần đến quyền thế trong tay, chỉ riêng con người hắn thôi cũng đủ khiến người khác chú ý.

Ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua Lục Thì Lan, sau đó thu lại, đi về phía xe ngựa, hỏi: “Người đó là ai?”

Tên thân binh đứng cạnh hắn là kẻ tinh ý, thấy hắn vừa liếc mắt về phía Lục Thì Lan, lập tức cung kính bẩm báo: “Thất gia, đó là Lục đại nhân của Ngự Sử Đài, đã đứng đó một lúc rồi ạ.”

Hắn ta hơi thắc mắc, người đến bái kiến Hoắc Ninh Châu không ít, nhưng những vị khách không mấy danh tiếng như thế này, chủ tử trước nay chưa từng bận tâm. Hôm nay là lần đầu tiên như vậy.

Nghe lời bẩm báo, Hoắc Ninh Châu bất giác dừng bước trước cửa xe ngựa, mắt hơi nheo lại, lại nhìn về phía Lục Thì Lan.

Bị điểm danh, Lục Thì Lan dĩ nhiên không thể tiếp tục im lặng.

Nàng chủ động tiến lên mấy bước, đứng vào vùng sáng rõ ràng nhất, giữ tác phong khiêm cung mà một quan viên thất phẩm nên có khi bái kiến thủ phụ. Nàng chỉnh trang y phục, cúi người hành lễ, cất giọng rõ ràng: “Hạ quan, Giám sát Ngự sử Lục Thì Lan, bái kiến Thủ phụ đại nhân.”

Nàng nhận ra, Hoắc Ninh Châu cao lớn hơn mình rất nhiều, áp lực hắn tỏa ra quá mạnh, khiến khoảng cách giữa hai người lúc này có vẻ hơi gần.

Nhưng bây giờ mà lui lại thì không hợp lễ nghi.

Hoắc Ninh Châu khẽ “ừm” một tiếng xem như đáp lại, ánh mắt quét qua bàn tay nàng.

Đôi tay đang chắp lên để hành lễ đó, so với phần lớn nam nhân thì nhỏ nhắn tinh tế, từng ngón thon dài, trắng ngần, móng tay mang sắc hồng nhạt như ánh ngọc trai.

Ánh mắt hắn chậm rãi di chuyển xuống vòng eo nhỏ nhắn của nàng, dừng lại giây lát, rồi cuối cùng nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng.

Đúng lúc đó, Lục Thì Lan cũng ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau, hơi thở nàng khựng lại.

Nam nhân này sở hữu hàng mi đen dày như cánh quạ, đôi mắt sâu thẳm như đêm tối, lại sắc bén như ánh sao lạnh. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, ánh mắt đó mang theo một áp lực vô hình, khiến người đối diện không dám tùy tiện cử động.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Hoắc Ninh Châu, nàng bỗng nhớ đến lời dặn dò của tổ phụ bao năm qua, ra ngoài phải cẩn trọng, tuyệt đối không được để ai phát hiện nàng thực chất là nữ nhi, đặc biệt là không thể để người nhà họ Hoắc biết. Tim nàng đập mạnh hơn bình thường.

May mắn thay, Hoắc Ninh Châu chỉ nhận lễ, cũng không có ý định nói chuyện thêm với nàng. Hắn vén tà áo, nhẹ nhàng bước lên xe ngựa, rời đi trước.

Lục Thì Lan khẽ thở phào, né sang một bên.

Nàng vốn lo rằng hắn sẽ đề cập đến chuyện của Lục Thì An trước mặt mọi người, may mà hắn không nhắc đến.

Dù sao nàng đến đây là để bày tỏ thành ý nhận lỗi, thế nên nàng cứ lặng lẽ đứng đó, chờ xe ngựa của hắn đi khuất, rồi mới quay người rời đi.

Khi Lục Thì Lan xuống xe trước phủ nhà mình, nàng bỗng đảo mắt nhìn quanh, rồi quay sang con đường trước bá phủ, hỏi: “Lục Kỳ, ta cứ có cảm giác có người âm thầm theo dõi chúng ta. Ngươi có nhận thấy gì không?”

Lục Kỳ liếc nhìn con phố Tê Hạc trước bá phủ. Trời chưa quá khuya, nhưng xung quanh vắng lặng không một bóng người, chỉ có cây đa cổ thụ bên đường lắc lư theo gió, lá cây sàn sạt vang lên những âm thanh khe khẽ.

Hắn ta đáp: “Công tử, thuộc hạ không nhận thấy ai theo dõi cả.”

Chẳng lẽ nàng đã quá đa nghi? Lục Thì Lan không nói thêm nữa, nhưng trong đầu lại thoáng hiện lên bức thư đe dọa mà nàng nhận được vào chiều nay sau khi tan triều. Chẳng lẽ kẻ đưa thư cũng chính là người đang theo dõi nàng?

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi tự hỏi, nàng mới về kinh được mấy ngày, cũng chưa tiếp nhận vụ án nào, vậy ai lại gửi thư đe dọa nàng?

Trong thư cũng không nói rõ là cấm nàng điều tra vụ án nào hay không cho can dự vào cuộc thanh tra nào, mà dường như chỉ đơn thuần là lời lăng mạ, trút giận.

Vừa suy nghĩ, Lục Thì Lan đã trở về viện riêng của mình, Trích Thủy Các.

Vừa bước vào phòng, nàng thấy nhị muội Lục Thì An đang đợi sẵn bên trong, đôi mắt còn hoe đỏ, dường như vừa khóc.

Buổi trưa, Lục Thì Lan chỉ dùng một bát cháo loãng, đến giờ đã đói cồn cào, nhưng cũng đành phải dàn xếp chuyện của muội muội trước.

Lục Thì An tuy là con của kế mẫu, nhưng mẫu thân ruột của Lục Thì Lan mất sớm, kế mẫu lại có tính tình ôn hòa, đối xử với nàng cũng khá tốt. Nay nàng là trưởng tử trong nhà, tất nhiên không thể bỏ mặc muội muội mình.