Huyết Thống Không Quan Trọng

Chương 4

Tôi lấy ra hai bản tài liệu đặt trước mặt con bé: "Hân Hân, mẹ đã cho người điều tra, James đã kết hôn hai lần rồi, khi con quen cậu ta, cậu ta vẫn chưa ly hôn với vợ cũ."

"Cậu ta có khuynh hướng bạo lực, từng phải ngồi tù vì bạo lực gia đình với vợ cũ."

"Tên đàn ông không ra gì như vậy, rốt cuộc con thích nó ở điểm nào?”

Tôi cứ tưởng khi Hân Hân nhìn thấy hai bản tài liệu này, con bé sẽ tỉnh táo lại, nhưng con bé lại đẩy tài liệu ra, rưng rưng nước mắt nhìn tôi.

"Mẹ, con hiểu rồi."

"James nói đúng, mẹ là một người phụ nữ bất hạnh trong hôn nhân nên không muốn nhìn thấy người khác được hạnh phúc."

"Mẹ muốn tất cả mọi người đều giống mẹ, sống trong địa ngục không có tình yêu."

Ngày hôm sau, cô con gái theo đuổi tình yêu đích thực của tôi đã lấy trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với James.

Tôi đến công ty với đôi mắt thâm quầng, gọi điện cho Phó giám đốc Uông vào: "Không phải trước đó tôi đã nói với cậu, đợi Tô Hân Hân về, cậu sẽ dẫn con bé đi học việc sao?"

Phó giám đốc Uông, người đã trải qua bao trận chiến trong thương trường, lộ ra vẻ mặt đau khổ tột cùng, như thể nhiệm vụ này là cực hình lớn nhất trên thế giới. Cậu ta không dám để tôi nhìn thấy vẻ mặt này, vội vàng cúi đầu: "Vâng, tôi đã chuẩn bị xong..."

"Không cần." Tôi bình tĩnh ngắt lời cậu ta: "Tuần tới Tiểu Nhã sẽ thi xong, cậu phụ trách dạy Tiểu Nhã là được."

Phó giám đốc Uông đột ngột ngẩng đầu lên, người lão luyện trong giang hồ luôn giữ vẻ mặt bình thản này, cuối cùng vẫn không thể che giấu được sự vui mừng lộ rõ trên mặt. Cậu ta chạy tới xoa vai đấm lưng cho tôi: "Ôi, Chủ tích Tô! Cuối cùng chị cũng tỉnh táo rồi!”

Tin tức lan truyền rất nhanh.

Tối thứ sáu, tôi và Tiểu Nhã đang dùng bữa ở nhà hàng thì Tô Hân Hân đột nhiên lao vào như một cơn gió.

Con bé kéo Tiểu Nhã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi thẳng tay tát vào mặt con bé.

Trong nhà hàng có rất nhiều thực khách, trong chốc lát mọi người đều đặt đũa xuống rồi nhìn về phía này.

"Đồ trà xanh, tôi đã sớm nhìn ra cô không phải thứ tốt đẹp gì." Tô Hân Hân lớn tiếng hung hãn nói: "Từ ngày đầu tiên bước chân vào nhà chúng tôi, cô đã nhắm đến tài sản của gia đình tôi. Giờ cô nghĩ mình đạt được mục đích rồi đúng không?"

Tiểu Nhã ôm mặt, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống: "Chị, em không có..."

"Ôi trời ơi, nghe cái giọng điệu trà xanh kìa." Tô Hân Hân nhếch môi, cười nhạt: "Chỉ dựa vào mấy lời lẽ này mà muốn lừa mẹ tôi à? Đừng có mơ! "