Chơi Ít Kế Điên, Cha Cặn Bã Hiểu Yêu Rồi Cầm Đao Không Vững

Chương 8

Cô không nhịn.

Biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, Kỷ Niệm ngược lại không hoảng hốt nữa. Cô thậm chí còn xúi giục hệ thống tạo ra một hình chiếu để xem bộ dạng hiện tại của mình.

【Trời ạ, đúng là một ăn mày nhỏ siêu cấp đây mà.】

Tóc xoăn tự nhiên vốn đã khó chăm sóc. Kỷ Niệm lại không có ai chăm nom nên càng mọc um tùm hoang dại, giống như đội một đầu tảo biển vậy.

Quần áo trên người rõ ràng là đồ nam cũ của con nhà ai đó thay ra, đã giặt phai màu rồi ném cho cô mặc.

Cô tiến lên một bước, vén tóc ra để nhìn mặt mình.

【Oa, lần đầu tiên thấy mắt màu này.】

Nhìn từ xa thực ra không rõ lắm. Nhưng ở khoảng cách giao tiếp có thể thấy rõ đôi mắt màu xanh biếc tựa hồ nước. Đặc biệt là đứa trẻ rất gầy, khiến đôi mắt ướŧ áŧ càng thêm nổi bật.

Hệ thống thấy cô nhìn không ngừng: 【Đẹp không.】

Kỷ Niệm hào phóng gật đầu: 【Ừm, giống như cục phân xanh lè ị ra sau khi ăn nhiều rau xanh vậy.】

Khá là đặc biệt đó nha.

Hệ thống: 【…】

Gương mặt vì dính nhiều bụi bẩn nên nhìn không rõ lắm. Nhưng đường nét trông có vẻ khá ổn.

Tiếc là lúc đó Kỷ Đình Chu đứng ngược sáng, không nhìn rõ anh trông thế nào. Nếu không cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng trắng trẻo sạch sẽ của mình bây giờ rồi.

Đang tiếc nuối suy nghĩ thì bên ngoài đột nhiên vọng vào tiếng khóc gào giận dữ ngút trời.

"Con trai của tôi ơi!!!!!"

Là giọng của Trương Ngọc Lan.

Kỷ Niệm biết, bà ta tám phần là đã biết tin con trai mình bị đuổi việc.

Vết roi sau lưng mơ hồ đau nhói. Ánh mắt Kỷ Niệm lại càng lúc càng sáng lên, thậm chí còn có chút phấn khích.

Giống như một con sói đang rình mồi.

Nếu Kỷ Đình Chu ở đây, chắc chắn không thể nói ra câu “không giống mình có thể sinh ra được”.

Trương Ngọc Lan đang phát điên ở bên ngoài. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt bà ta độc địa hướng về phía này, một cước đá tung cửa.

Nhưng lại không nhìn thấy đứa nhóc luôn co rúm dưới gầm giường, mặt đầy sợ hãi trong trí nhớ.

"Người đâu!!?"

Gương mặt đầy nước mắt và oán hận của bà ta khựng lại.

Không phải nói đã bắt người đưa về rồi sao!

Kỷ Niệm vốn đã nấp sẵn bên cạnh cửa liền lao vụt ra, cắn mạnh vào chân Trương Ngọc Lan.

"Á!!!!"

Trương Ngọc Lan bị đánh lén hét lên đau đớn. Chưa kịp bà ta giãy Kỷ Niệm ra, cô bé đã linh hoạt nhảy xuống, nhanh như chớp chạy biến ra ngoài.

Trương Ngọc Lan lúc này nổi giận: "Thứ chó má chết tiệt! Tao phải gϊếŧ mày!!!"

Trương Ngọc Lan tức điên lên, tiện tay rút con dao phay dùng để chặt xương thịt, hùng hổ đuổi theo Kỷ Niệm.

Nhiều năm ngược đãi khống chế Kỷ Niệm, bà ta tự cho mình nắm giữ quyền sinh sát của đứa trẻ.

Sự phản kháng đột ngột của Kỷ Niệm khiến bà ta nổi trận lôi đình. Thêm vào đó là vừa biết tin con trai mình cờ bạc bị phát hiện, quản gia đã báo cảnh sát.

Trương Ngọc Lan vốn là người giúp việc ở tòa nhà chính nơi gia chủ ở. Nếu không phải bị điều đến trông coi Kỷ Niệm, bà ta chắc chắn đã tạo dựng quan hệ tốt với quản gia, tìm cách giúp con trai mình rồi.

Nhưng bây giờ...

"Đều tại mày! Đều tại mày cái đồ tạp chủng này!!!"

Trương Ngọc Lan mất hết lý trí. Bà ta thậm chí còn nghĩ rằng dù có thật sự gϊếŧ chết đứa tạp chủng này cũng có thể dùng lý do Kỷ Niệm tự mình nghịch dao, không cẩn thận chết để thoái thác trách nhiệm.