Lúc Kỷ Niệm bị ném trở về, cô không nhìn thấy bóng dáng Trương Ngọc Lan đâu cả.
Cô bị nhốt vào căn phòng lúc mới xuyên đến.
Tối om, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ hẹp cho chút ánh sáng lọt vào. Trong phòng ngoài một chiếc giường nhỏ ra thì không còn đồ đạc nào khác.
Nguyên chủ dù sao cũng là con gái ruột của gia chủ. Lúc mới sinh ra cuộc sống cũng không đến nỗi tệ như vậy.
Thời gian dần trôi. Mọi người phát hiện cô bé đã bị gia chủ lãng quên nên bắt nạt một đứa trẻ chẳng biết gì. Dẫn đầu là bảo mẫu Trương Ngọc Lan, bà ta chiếm lấy căn phòng sang trọng nhất trong tòa nhà nhỏ. Rồi họ đuổi nguyên chủ đến ở nơi vốn dùng để chứa củi.
Chính là nơi này.
【Chuyện hủy dung là sao?】
Không thèm động đến chiếc giường gỗ mốc meo không có lấy một tấm đệm, Kỷ Niệm ngồi xổm trong góc, nhăn nhó kiểm tra vết thương trên người.
Trước đó chỉ lo bụng đói. Vấn đề được giải quyết xong mới phát hiện cả người mình đau ê ẩm. Xắn tay áo lên xem, toàn là các loại vết thương khác nhau.
Hệ thống chậm rãi giải thích: 【Một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến nguyên chủ bị ghét bỏ trong tương lai chính là khuôn mặt đáng sợ của cô ấy.】
【Lúc nguyên chủ năm tuổi, con trai bảo mẫu Trương Ngọc Lan cờ bạc, bị đuổi khỏi trang viên đưa đi ngồi tù. Bà ta sinh lòng căm hận, bản thân không dám gây chuyện nên trút giận lên nguyên chủ.】
【Bà ta cố ý dùng nước nóng vừa đun sôi tạt vào mặt nguyên chủ.】
【Tuy nguyên chủ né nhanh nhưng vẫn bị hủy mất nửa khuôn mặt. Trương Ngọc Lan nói là do nguyên chủ ham chơi nghịch ấm nước nóng nên mới bị bỏng.】
Vì vậy cuối cùng sự việc bị cho qua. Nguyên chủ không chỉ mang tiếng nghịch ngợm mà cả đời còn bị bao phủ bởi sự tự ti vì khuôn mặt xấu xí dữ tợn đó. Lớn lên càng bị chế giễu đủ điều.
Nói cho cùng, một đứa trẻ không được quan tâm thì dù cha còn sống cũng như không. Sẽ chẳng có ai đứng ra bênh vực cô bé.
Kỷ Niệm lúc này đã kiểm tra xong tất cả vết thương trên người, phối hợp thở dài một tiếng.
【Đứa trẻ đáng thương...】
Vốn dĩ còn có thể tự huyễn hoặc rằng cha ruột không yêu thương bất kỳ ai. Mãi cho đến khi nữ chính xuất hiện, cô mới buộc phải chấp nhận sự thật rằng đối phương thực sự chỉ đơn giản là không yêu mình.
Tất cả những lời mắng nhiếc “đồ tạp chủng” phải chịu đựng thời thơ ấu đều được khẳng định chắc nịch, hóa thành những lưỡi kiếm sắc bén đâm vào cô bé từng nhát một.
Là người bình thường chắc chắn sẽ phát điên.
【Tôi đến cơ thể này rồi, vậy linh hồn của nguyên chủ đi đâu?】
Mặc lại quần áo trong vài ba động tác, Kỷ Niệm không nhịn được hỏi.
Hệ thống giải thích: 【Vì một số lỗi bug, nguyên chủ đã biết trước tương lai của mình, còn biết mình chỉ là nhân vật phụ làm nền trong một cuốn sách, gần như suy sụp. Chúng tôi vì sự ổn định của thế giới này đã thỏa thuận với cô ấy, đưa người đi rồi.】
【Cô ấy đi đầu thai rồi, không còn ký ức về kiếp này nữa, sẽ được đầu thai vào một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.】
Kỷ Niệm gật đầu.
Được rồi, bây giờ người tiếp nhận phần bất hạnh này lại là cô rồi đây.
Nhăn nhó cử động cơ thể đau nhức không chịu nổi, Kỷ Niệm đảo mắt một vòng.
"Vậy thì xin lỗi nhé, tôi không phải nguyên chủ."