Trọng Sinh Bị Quyền Thần Hắc Liên Hoa Cưỡng Chế Chiếm Đoạt

Chương 9:

Khúc Thanh Thương cuối cùng cũng thấy được một tia hy vọng…

Nàng không ngờ rằng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng nói chuyện vọng lại từ không xa!

Một nhóm người đang đi dọc theo con đường quanh co, chậm rãi tiến đến…

Từ xa đã có thể thấy vạt áo lay động, hương thơm thoang thoảng, những giọng nói vui vẻ vang lên, chính là các phu nhân và tiểu thư danh gia vọng tộc đến tham dự tiệc đính hôn hôm nay!

Trong đám người ấy, nổi bật nhất là một thiếu nữ khoác trên mình bộ y phục bằng gấm màu hồng thược dược, kiêu sa rực rỡ; bên cạnh nàng ta là một phụ nhân đoan trang quý phái, được bao quanh bởi các phu nhân tiểu thư khác, tựa như trăng sáng được muôn vì tinh tú vây quanh.

Nhìn thấy người phụ nhân có dáng vẻ hiền từ ấy, Khúc Thanh Thương trốn trong khe đá giả sơn, đôi mắt đỏ bừng vì cơn sốt, gần như bật thốt lên lời cầu cứu…

Mẫu thân… Cứu con!

“Người nói gì thế, Cẩm Diên là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ta, là viên minh châu sáng nhất của Tướng phủ, ta không thương nàng thì còn thương ai?”

Giọng nói dịu dàng của Liễu thị vang lên, thong thả mà ôn hòa…

Lúc này, ý thức của Khúc Thanh Thương đã dần trở nên mơ hồ, bên tai chỉ còn nghe thấy những âm thanh ong ong khó phân biệt.

“Tướng phủ có biết bao nhiêu tiểu thư, tại sao lại là ngươi bị Tôn Thiệu Vinh nhắm trúng? Không phải do hành vi của ngươi không đoan chính như tỷ tỷ hay sao!”

“Khóc cái gì? Xảy ra chuyện như vậy mà còn dám khóc? Ngươi có biết danh tiếng của Tướng phủ bị ngươi làm ô uế đến mức nào không? Đáng lẽ năm đó không nên đón ngươi trở về! Đáng lẽ không nên đồng ý với ngoại tổ phụ ngươi, gả ngươi cho Tống Kỳ Niên! Nếu là tỷ tỷ ngươi, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện mất mặt như vậy, khiến cả kinh thành chê cười Tướng phủ!”

Cánh tay đang vươn ra cầu cứu của Khúc Thanh Thương lập tức rụt lại.

Nàng cắn mạnh lên cổ tay, cắn đến mức da thịt rách toạc, máu chảy ra, nhưng nàng không dám phát ra dù chỉ một tiếng rêи ɾỉ.

Những người phụ nhân kia nhanh chóng bị một cành mai trắng thu hút, đứng đó vừa thưởng hoa vừa tán tụng Liễu thị…

“Vẫn là phu nhân biết dạy con, nuôi dạy một nữ nhi còn xuất sắc hơn cả nam nhân. Nghe nói trong cung yến lần trước, đại tiểu thư của Tướng phủ tấu một khúc đàn khiến cả đại điện kinh diễm, ngay cả Thái hậu cũng phải tán thưởng gọi nàng ấy là quốc thủ.”

“Đâu có, nó còn nhỏ, chẳng qua là được Thái hậu yêu thích mà thôi.”