“Cái gì, ngươi dám cho ta uống xuân dược? Khúc Thanh Thương, ngươi là đồ dã chủng, phụ thân sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Khúc Tuyết Nhi ho sặc sụa, cố gắng móc họng để nôn thuốc ra, nhưng vô ích.
Mà lúc này, dược hiệu trong người Tôn Thiệu Vinh đã phát tác.
Gã điên cuồng lao về phía Khúc Tuyết Nhi, người gần nhất với gã.
Khúc Tuyết Nhi hoảng loạn giãy giụa, muốn đẩy gã ra.
Nhưng, thứ mà bọn họ cho Khúc Thanh Thương uống chính là loại xuân dược mạnh nhất, chỉ cần nhiễm một chút là lập tức mất đi lý trí.
Tay nàng ta từ đẩy gã ra, biến thành níu lấy gã.
Khúc Thanh Thương nhìn hai kẻ trên giường đã dây dưa không rõ, tràn đầy ghê tởm.
Nhưng, tình trạng của nàng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Trước đó, nàng cũng bị cưỡng ép uống cùng một loại thuốc bẩn thỉu này.
Cơn nóng trong người như ngọn lửa thiêu đốt, càng lúc càng lan tràn, khiến nàng thở dốc không thôi.
Kiếp trước, nàng đã dùng cách rút máu để giảm bớt dược tính, suýt chút nữa mất mạng.
Kiếp này, cho dù có rút máu, thì cũng không thể làm ở đây.
Lúc này, quần áo của nàng xộc xệch, nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ càng khó giải thích…
Nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi, mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra, lúc này mới miễn cưỡng giữ vững được tỉnh táo.
Nàng lo lắng chính môn sẽ có người của Khúc Cẩm Diên canh giữ, chỉ có thể lảo đảo đẩy cửa sổ, vén váy nhảy xuống.
May mắn thay, bên ngoài không có ai trông coi. Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau, lảo đảo chạy ra khỏi viện – nơi đã trở thành cơn ác mộng của nàng!
Nàng thở hổn hển từng hơi nhỏ, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ bước tiếp theo phải làm gì?
Hôm nay là ngày tổ chức tiệc đính hôn, tất cả khách khứa đều đang tập trung ở Kiêm Gia Uyển trong Tướng phủ. Với bộ dạng hiện tại, nàng tuyệt đối không thể xuất hiện ở đó. Nhưng cũng vì vậy, nàng không thể nào về lại Hoán Hoa Uyển mà không bị ai phát hiện.
Nàng cần một nơi vắng vẻ để có thể tìm cách giải độc!
Có hai phương pháp giải độc: Một là rút máu, hai là ngâm mình trong nước lạnh.
Bích Nguyệt Hiên là lựa chọn thích hợp nhất!
Nơi đó cách đây không xa, lại được xây sát bờ nước, bình thường rất ít người qua lại.
Nàng có thể ở đó, đợi dược hiệu qua đi!
Nghĩ đến đây, Khúc Thanh Thương không do dự, dùng trâm cài đâm mạnh lên cánh tay mình, cắn răng chịu đau, sau đó nhanh chóng chạy dọc theo con đường nhỏ.
Nhưng ngay khi Bích Nguyệt Hiên đã gần ngay trước mắt, độc dược trong người khiến mắt nàng mờ đi, chỉ dựa vào cơn đau thể xác đã không thể trấn áp nổi.