Tận Thế Đến, Cảm Ơn Mẹ Bạn Trai Cũ Đã Tài Trợ

Chương 11

Trình Vy nheo mắt quan sát từ khe rèm cửa sổ. Bên dưới chung cư, đám tang thi vẫn chậm chạp lang thang, phần lớn tụ tập ở tầng trệt. Nhưng cô để ý một điều, chúng không di chuyển quá linh hoạt, đặc biệt là vào ban ngày.

Cô đã theo dõi suốt ba ngày nay. Ban đêm, chúng trở nên hung dữ hơn, la hét, đập phá, di chuyển nhanh hơn. Nhưng khi mặt trời lên, chúng chậm chạp đi nhiều, giống như mất năng lượng hoặc bị ánh sáng làm suy yếu.

Cô cũng nhận ra một điểm quan trọng, chúng có thể bị gϊếŧ. Không phải là bất tử. Mấy lần cô nhìn thấy có người chống trả, dù phần lớn đều bị gϊếŧ, nhưng cũng có người gϊếŧ được tang thi.

Điểm yếu của chúng là đầu và cổ. Nếu bị đập vỡ hộp sọ hoặc cắt đứt cổ, chúng sẽ chết ngay lập tức.

Cô Không Thể Ngồi Yên. Trình Vy siết chặt con dao trong tay. Ở trong này mãi cũng là chết. Lương thực dần cạn kiệt, nước uống có giới hạn. Sớm muộn gì cô cũng sẽ phải rời khỏi đây.

Thế thì... tại sao không liều một lần? Ban ngày, tang thi yếu hơn. Đây là cơ hội của cô.

Trình Vy hít một hơi sâu, trong đầu nhanh chóng lập ra kế hoạch.

Cô sẽ chọn thời điểm ban ngày để hành động.

Cô cần một vũ khí tốt hơn, ít nhất phải có thứ gì đó dài hơn con dao này. Nếu có thể, tìm đường rời khỏi chung cư, đến nơi nào đó có thức ăn và nước uống nhiều hơn. Cô không muốn chết đói trong bốn bức tường này. Vậy thì... liều thôi.

Trình Vy đứng trước tủ quần áo, cẩn thận bỏ vài thứ cần thiết vào balo. Cô cần chắc chắn mình không bỏ sót thứ gì quan trọng trước khi rời khỏi căn hộ này.

Khi kéo ngăn tủ dưới cùng, một vật gì đó dài và nặng rơi ra, phát ra tiếng “Cạch!”.

Cô giật mình, cúi xuống nhìn. Là một cây đao dài, được bọc trong một lớp vỏ da.

Trình Vy mở ra, một lưỡi đao sắc bén, ánh kim lấp lánh hiện ra trước mắt.

Cô khựng lại, kí ức chợt ùa về—cây đao này là một món quà lưu niệm cô mua trong một chuyến du lịch trước đây. Khi đó, cô chỉ đơn giản thấy nó đẹp, oai phong nên mua về treo làm kỷ niệm, không ngờ hôm nay nó lại trở thành vũ khí sinh tồn của cô.

Cô thử cầm lên, cảm giác cán đao chắc chắn, lưỡi đao dài khoảng 80cm, nặng hơn những con dao làm bếp nhưng lại rất vừa tay.

Cô vung thử một nhát vào không trung.

Vυ't!

Lưỡi đao xé gió, mang theo một cảm giác mạnh mẽ và nguy hiểm.

Trình Vy hít sâu, trong lòng dâng lên một tia hy vọng.

Đây chính là vũ khí tốt nhất mà cô có.

So với dao găm nhỏ hay gậy kim loại, một thanh đao dài có thể giúp cô giữ khoảng cách với tang thi mà vẫn có thể gây sát thương mạnh mẽ.

Cô nhớ lại những gì đã quan sát được từ trước, đầu của tang thi là điểm yếu. Chỉ cần một nhát chém mạnh, cô có thể hạ gục chúng trước khi chúng kịp lại gần.

Trình Vy siết chặt chuôi đao, lòng kiên định hơn bao giờ hết.

Cô sẽ không chết trong căn hộ này.

Cô sẽ không ngồi yên chờ bị đói đến chết. Cô phải rời khỏi đây, tìm kiếm sự sống giữa thế giới đầy tang thi ngoài kia!