Bên ngoài, không còn là thế giới bình thường nữa. Từ khe rèm cửa, Trình Vy nhìn xuống dưới, chỉ thấy đường phố hoang tàn, xe cộ đổ nát, những vệt máu kéo dài trên mặt đường.
Nhưng điều kinh khủng nhất chính là...Những bóng người loạng choạng, khắp nơi. Không phải con người. Mà là những kẻ đã biến thành tang thi.
Cô không biết thế giới bên ngoài đã hỗn loạn đến mức nào. Nhưng ngay trong chung cư này, địa ngục đã bắt đầu.
RẦM RẦM RẦM!
Tiếng đập cửa, tiếng la hét, tiếng khóc lóc…
Người dân trong tòa nhà đã cạn lương thực. Họ bắt đầu liều lĩnh ra ngoài tìm thức ăn, nhưng không một ai quay trở lại. Hoặc… có trở lại, nhưng không còn là con người nữa.
Trình Vy siết chặt con dao, lùi lại, cố gắng bịt tai, nhưng những tiếng kêu gào đầy tuyệt vọng vẫn cứ vang vọng bên tai cô.
"Đừng! Làm ơn, tôi không muốn chết!"
"Cứu tôi với!"
"Aaaaa!!!"
Rồi sau đó—bặt âm.
Thay vào đó, chỉ còn những tiếng nghiến răng ken két của đám tang thi.
Cô siết chặt hai tay, tim đập thình thịch. Sớm muộn gì, tòa nhà này cũng bị tang thi chiếm đóng.
Cô không thể ở đây mãi được… nhưng nếu ra ngoài, cô cũng sẽ chết. Cô phải làm gì đây?
Trình Vy co người ngồi trong góc nhà, bàn tay lạnh ngắt siết chặt con dao chặt thịt trong tay.
Bên ngoài, tiếng gào thét đã ngưng lại. Nhưng cô biết, điều đó không có nghĩa là nguy hiểm đã qua.
Từ khe rèm cửa sổ, cô nhìn xuống dưới. Tầng trệt chung cư đã tràn ngập tang thi.
Những người hàng xóm còn sống cũng bắt đầu mất kiểm soát. Ban đầu, họ chỉ la hét, đập cửa cầu cứu. Nhưng khi bị kẹt quá lâu, họ bắt đầu đánh nhau để tranh giành lương thực.
Rất nhanh sau đó, tiếng kêu cứu trở thành tiếng la thảm. Cô không dám nhìn nữa.
Bịt tai lại, bịt chặt đến mức đầu ngón tay tê dại, nhưng tiếng cào cửa, tiếng xương gãy nát vẫn vang vọng.
Cô không thể ở đây mãi. Nhưng ra ngoài cũng là con đường chết.
Trình Vy hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải suy nghĩ.
Nếu muốn sống sót, cô cần ba thứ:
Lương thực: Cô vẫn còn thức ăn, nhưng không đủ để cầm cự lâu dài.
Vũ khí: Một con dao không thể chống lại tang thi. Cô cần thứ gì đó mạnh hơn.
Nơi trú ẩn an toàn: Căn hộ của cô đã không còn an toàn. Cô phải tìm một nơi chắc chắn hơn để ẩn nấp.
Trình Vy nhắm mắt lại, ép bản thân bình tĩnh suy nghĩ.
Nếu cô muốn rời đi, cô cần một kế hoạch hoàn hảo. Trình Y suy nghĩ, cố gắng bình tĩnh lại, không thể để cho bản thân chìm đắm trong nỗi lo sợ được. Cô muốn sống thì phải mạnh mẽ hơn.