Bậc Thầy Thuần Hoá Thực Vật Ở Thời Đại Tinh Tế

Chương 19

Hôm sau, Lâm Uy bị đánh thức bởi một tràng âm thanh huyên náo.

Trong cơn mơ màng buồn ngủ, cô mơ hồ hỏi: “Misa, có chuyện gì vậy?”

Misa ngắn gọn đáp: “Có một bệnh nhân mới.”

Đúng lúc này, bác sĩ chủ trị đi kiểm tra phòng, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa một người và một robot liền bổ sung: “Là một thực tập sinh hát nhảy, tuổi tác cũng xấp xỉ cô. Cậu ta nói là do tập bài mới suốt đêm nên cơ thể chịu tải quá mức, dẫn đến chứng thiếu oxy. May mà đưa đến kịp thời, bệnh tình không nghiêm trọng lắm, cơ bản chỉ cần thở một túi oxy rồi truyền thêm dịch dinh dưỡng là hồi phục.”

Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, bác sĩ chủ trị đã trở nên khá thân thuộc với Lâm Uy, nên giọng điệu nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.

Nói đến đây, Lâm Uy có lẽ là bệnh nhân nằm viện lâu nhất kể từ khi trạm chữa bệnh này thành lập. Cơ sở y tế ở đây khá đơn giản, thông thường những bệnh nhân được đưa đến đều là những ca nhẹ có thể khỏi trong ngày. Nếu là bệnh nặng, dù có đưa đến cũng sẽ nhanh chóng được chuyển viện sang các bệnh viện tổng hợp lớn bên ngoài.

Còn tình huống đặc biệt như của Lâm Uy, đây là lần đầu tiên bác sĩ chủ trị gặp phải.

[Thiếu oxy? Lại là thiếu oxy.]

Lúc này Lâm Uy đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô có thể duỗi tay duỗi chân phối hợp với bác sĩ chủ trị kiểm tra, trong lòng lại đang thầm nghiền ngẫm thuật ngữ vừa nghe thấy.

Cô nhớ lần trước mình nghe đến cụm từ “thiếu oxy” là từ miệng mẹ nuôi của thân thể này.

Khi đó, cô cũng không nghĩ nhiều, thấy em trai của nguyên chủ thở dốc dồn dập, cô chỉ cho rằng cậu ta bị hen suyễn và cứ tưởng “thiếu oxy” là một cách gọi khác của căn bệnh này trong thế giới này.

Nhưng, một người mắc hen suyễn đã đành, hai người cũng bị, lại còn đều để cô gặp phải, xác suất này có vẻ quá kỳ lạ.

Huống hồ, trước đây cô chưa từng nghe nói rằng hen suyễn chỉ cần hít chút oxy là có thể khỏi…

“Thử cử động ngón út tay phải của cô xem.”

Lâm Uy hoàn hồn, cố gắng cảm nhận ngón út tay phải của mình theo hướng dẫn của bác sĩ chủ trị.

Có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ, ngón út tay phải của cô không còn phối hợp ăn ý với cô như ngày hôm qua nữa. Cô dùng sức đến mức mồ hôi rịn ra trên trán mà ngón út tay phải của cô cũng chỉ run rẩy một chút như bị chuột rút.

Lâm Uy nhìn bác sĩ chủ trị với ánh mắt bất lực, rõ ràng hôm qua kiểm tra cô còn có thể móc ngón tay mà.

Bác sĩ chủ trị an ủi: “Không sao, đây là hiện tượng bình thường. Bình thường lúc rảnh rỗi thì tập cảm nhận và luyện tập nhiều hơn.” Nói xong, anh ta cúi đầu nghiêm túc ghi chép các chỉ số cơ thể của Lâm Uy vào sổ ghi chép y tế điện tử chuyên dụng.

Đã quá quen thuộc với các bước khám bệnh của bác sĩ chủ trị, Lâm Uy biết phần cần phối hợp kiểm tra đã xong. Cô vô thức liếc sang bên phải một cái nhưng lại thấy trống không.

[Ủa? Tủ đầu giường đâu rồi?]

Cô nhớ rất rõ tối qua Misa đã đặt máy truyền tin của cô lên tủ đầu giường bên phải, vậy mà bây giờ bên phải cô lại trống trơn, tủ đầu giường biến mất rồi.

Lâm Uy ngơ ngác trong chốc lát rồi nhìn về phía Misa đang đứng dựa vào tường. Không muốn làm phiền bác sĩ chủ trị đang ghi chép đối chiếu, cô mím môi, cẩn thận nhép miệng từng chữ hỏi Misa: “Tủ đầu giường đi đâu rồi?”

Misa nhấc ngón tay máy chỉ về bên trái của cô.

Lâm Uy nghiêng đầu sang trái theo hướng chỉ thì thấy tủ đầu giường vốn dĩ ở bên phải cùng với máy truyền tin của cô.

Cô vươn cánh tay trái linh hoạt, dễ dàng móc lấy máy truyền tin trên tủ.

Cô lập tức hiểu ra vấn đề, lòng bỗng ấm áp, mỉm cười dùng khẩu hình cảm ơn Misa: “Misa tuyệt nhất!”

Misa giơ cánh tay máy lên xoay ngón tay một vòng rồi làm dấu OK với cô dựa theo động tác mà Lâm Uy đã dạy lúc rảnh rỗi.