Lâm Phi vẫn luôn lặng lẽ quan sát trong bóng tối bất ngờ chạm phải ánh mắt của Lâm Uy. Ánh mắt cậu ta khẽ run lên, theo bản năng muốn né tránh. Nhưng đúng lúc này, Lâm Uy lại bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười ấy rất dịu dàng, mang theo sự yếu ớt của người bệnh, lại thấm đượm một chút ngọt ngào quái dị.
Lưng Lâm Phi chợt lạnh toát. Khi nhìn lại, Lâm Uy trên giường bệnh đã khôi phục vẻ mặt vô cảm. Không biết vì sao, Lâm Phi luôn có cảm giác Lâm Uy trước mắt đã khác xưa, nhưng khác ở đâu thì cậu ta không nói rõ được.
Trong lòng Lâm Phi dâng lên một nỗi bất an.
[Chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi?]
[Không, không thể nào.]
Cậu ta lập tức phủ định suy đoán và do dự trong lòng.
Cậu ta hiểu Lâm Vi quá rõ.
[Người chị gái được bố mẹ nhận về nuôi lớn hơn mình hai tuổi này chưa bao giờ dám nói "không" trước mặt mình. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Vi luôn răm rắp nghe lời, giống như một cỗ máy kiếm tinh nguyên nuôi gia đình không có tư duy độc lập. Trong lập trình của cỗ máy này, vốn dĩ không tồn tại tùy chọn "nghi ngờ em trai".]
Nghĩ đến đây, Lâm Phi bình tĩnh trở lại.
Lâm Uy không bỏ qua sự thay đổi tinh vi trên gương mặt của cậu ta.
[Không hổ là một tên cặn bã có thể nghĩ ra cách dùng thực phẩm tương khắc để gϊếŧ chị gái, tố chất tâm lý đúng là khác hẳn người thường.]
[Mới chưa tròn mười sáu, tuổi nhỏ như vậy mà lòng dạ đã ác độc đến thế, sau này lớn lên còn ra thể thống gì nữa?]
Lâm Uy âm thầm tặc lưỡi.
Bên này, vì Lâm Phi nhắc đến chuyện bảo hiểm, nên dưới ánh mắt ép buộc của trưởng bộ phận Triệu Thiên Minh, người quản lý đành phải cắn răng đứng ra giải thích.
Người quản lý ho khan một tiếng, nói: "Là thế này, mọi người cũng biết Duyệt Nhiên là một công ty lớn, dưới trướng có hàng nghìn nghệ sĩ lẫn streamer. Yêu cầu của bộ phận an ninh mạng đưa ra quá đột ngột, tạm thời công ty không đủ nhân lực để xử lý bảo hiểm cho tất cả mọi người. Vì vậy, tạm thời vẫn chưa có bảo hiểm tai nạn cá nhân của thực tập sinh."
Quản lý vừa dứt lời thì Trương Thục Quyên vẫn đang gào khóc ầm ĩ lập tức nghẹn họng: "Con gái đáng thương của tôi… hức!" Bà ta còn nấc lên một tiếng.
Chỉ cần nghe cũng biết tiếng nấc này thật sự là kết quả của một màn gào khóc hết sức nghiêm túc. Lâm Uy nằm trên giường bệnh, suýt chút nữa không nhịn được cười.
"Sao cơ?" Trương Thục Quyên đang giả vờ đau lòng lập tức đổi sắc mặt, kéo vạt áo con trai với ánh mắt mù mờ vì trình độ văn hóa có hạn.
Lâm Phi đứng bên cạnh cũng sững sờ, dù trước đó có ngụy trang tốt đến đâu thì giây phút này cậu ta cũng không giữ nổi bình tĩnh.
Cậu ta tức giận quát người quản lý: "Chưa có? Sao lại chưa có? Yêu cầu của bộ phận an ninh mạng mà các người dám không làm? Duyệt Nhiên không sợ chúng tôi tố cáo lên đó à?"
Trương Thục Quyên nghe mà bừng tỉnh, hóa ra số tiền bảo hiểm khổng lồ mà con trai nói với bà ta đã gặp vấn đề. Bà ta lập tức phối hợp, nâng âm lượng lên tám bậc: "Con gái đáng thương của tôi! Ai cũng ghen tị nó ký hợp đồng với một công ty lớn, nào ngờ hóa ra là một công ty vô lương tâm…" Gào khóc xong, bà ta quay sang chỉ trích người quản lý và Triệu Thiên Minh: "Hôm nay các người phải cho tôi một lời giải thích! Con gái tôi bị liệt rồi. Nếu công ty không bồi thường đầy đủ, tôi sẽ báo cáo lên bộ phận an ninh mạng ngay lập tức!"
Người quản lý mím môi, trong lòng cực kỳ chán ghét hai mẹ con này, nhưng vì có Triệu Thiên Minh ở đây, anh ta vẫn phải cố nặn ra nụ cười: "Bà cứ bình tĩnh, về chuyện bồi thường…"
Anh ta còn chưa nói xong thì Triệu Thiên Minh đã lạnh lùng lên tiếng: "Tố cáo? Các người cứ việc tố cáo. Công ty chúng tôi có sai sót thì phải chịu phạt."
Dù gì anh ta cũng là trưởng bộ phận nhiều năm, từng lời nói ra đều mạnh mẽ, chứa khí thế bức người.
Rõ ràng Trương Thục Quyên và Lâm Phi không ngờ anh ta sẽ nói vậy nên á khẩu, há miệng mấy lần mà không thốt ra được câu nào.
Căn phòng bệnh chợt yên tĩnh lại.
Cuối cùng cũng yên rồi.
Lâm Uy thở phào nhẹ nhõm, cô đã xem đủ màn kịch gào khóc ồn ào vô nghĩa này rồi. Cô là bệnh nhân, thể lực có hạn, đã đến lúc để trò hề này kết thúc.
Nhân lúc xung quanh còn đang im lặng, Lâm Uy cất giọng: "Misa."
Cô người máy đứng đờ ở cửa lập tức đáp: "Tôi đây."
"Rửa giúp tôi hai quả Hoàng Châu, lát nữa tôi muốn ăn." Hoàng Châu chính là tên của quả hắc mai biển trong thế giới này.
"Được." Người máy tròn trịa lăn đi, không quan tâm những ánh mắt đang dán vào mình. Nó cầm giỏ trái cây nhỏ rồi tiến vào phòng vệ sinh rửa sạch.
Trương Thục Quyên giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Uy đang thốt ra những lời không hợp thời điểm.
[Đồ ngu!]
[Đến nước này rồi mà còn chỉ lo ăn uống!]
Trương Thục Quyên càng nhìn Lâm Uy đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh với nửa thân tê liệt càng thấy gai mắt.
[Giờ đây Lâm Vi đã trưởng thành, từ tháng này trở đi, mình không thể nhận trợ cấp từ trung tâm nuôi dưỡng nữa. Mà Lâm Vi lại bị liệt, xét cho cùng thì sau này chỉ có thể là một gánh nặng vô dụng chỉ ra chứ không thu vào.]
[Không được! Nhất định phải lấy về cho bằng được số tiền bảo hiểm bồi thường kết xù mà con trai nói...]
Ánh mắt Trương Thục Quyên xoay chuyển, tiếng gào khóc đã sẵn sàng chực chờ bật ra khỏi cổ họng.
Nhưng ngay lúc bà ta sắp cất tiếng thì Lâm Uy lại lên tiếng cắt ngang bà ta trước: "Bác sĩ."
Bác sĩ hơi nghiêng đầu, rũ mắt hỏi: "Cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?"
Lâm Uy lắc đầu, hỏi: "Chuyện tôi nhờ bác sĩ hôm trước, có tin tức gì chưa?"
Ngừng một lát, cô bổ sung: "Chuyện về việc có lẽ không nên ăn quả Hoàng Lựu và quả Ca Lạp cùng nhau ấy."
Khi nói câu này, ánh mắt cô lướt nhẹ qua người Lâm Phi.
Giọng nói cô rất nhẹ, tốc độ chậm rãi vì vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh.
Nhưng chỉ mấy câu đơn giản đó đã khiến Lâm Phi như bị đóng đinh tại chỗ.
Có lẽ vì không phải ruột thịt nên Lâm Phi và Lâm Vi khác nhau một trời một vực về ngoại hình. Cậu ta giống hệt Trương Thục Quyên, có làn da đen sạm, vóc dáng không hề béo nhưng mặt lại đầy thịt, khiến đôi mắt nhỏ càng thêm gian xảo.
Giờ phút này, đám thịt trên mặt cậu ta co giật hai cái một cách mất kiểm soát.