Đã bảy ngày trôi qua.
Vết độc trên người nam nhân đã được giải, nhưng thương thế vẫn còn nặng. Độc Thất Nhật Tán tuy được Hàn Ngọc Liên áp chế, song thị lực của hắn vẫn bị ảnh hưởng. Nếu không dùng Bách Thảo Linh Nhãn - một loại thảo dược quý hiếm trong vòng sáu tháng, hắn sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục. Thêm vào đó, hắn cần một năm rèn luyện để lấy lại sức mạnh.
Bên ngoài hang động, tuyết vẫn rơi trắng xóa. Lâm Ân ngồi cạnh bếp lửa. Bỗng nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn lặng lẽ xuất hiện trong tuyết.
Lâm Ân ngước lên, ánh mắt thoáng chút bất ngờ.
Tiểu Lang—một con sói con lông xám tro, đôi mắt lại ánh lên sự lanh lợi. Từ ngày nàng lên mười đã xin phép phụ thân quay lại đây để tìm hiểu, đã làm bạn với nó cho đến tận bây giờ.
Nó khẽ cắn lấy góc váy nàng, kéo nhẹ.
"Tiểu Lang?" Lâm Ân cúi người, bàn tay mềm mại chạm nhẹ lên đầu con sói con. Lớp lông dày ấm áp, hơi thở của nó phả ra từng làn khói trắng trong không khí lạnh giá. "Có chuyện gì sao?" Tiểu Lang kéo nàng thêm một lần nữa.
Lâm Ân đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi hang động, đôi chân lướt nhẹ trên lớp tuyết dày. Nàng men theo dấu chân Tiểu Lang, tiến dần về phía bìa rừng.
Theo dấu Tiểu Lang, nơi bìa rừng, Lâm Ân phát hiện một toán người áo đen đứng tụ tập, ánh lửa lập lòe trong màn tuyết trắng. Lâm Ân nhíu mày, nhẹ nhàng tiến lại gần.
Ẩn mình sau tán cây, nàng lặng lẽ quan sát. Một toán người mặc áo choàng đen đứng tụ tập quanh bìa rừng, do dự chưa dám tiến vào. Nàng cẩn thận quan sát, phát hiện trong số họ có một kẻ mang nốt ruồi đen ngay giữa trán, rất chói mắt. Tiếng gió mang theo vài câu nói đứt quãng lọt vào tai nàng:
“Chủ tử để lại dấu vết cuối cùng ở đây…”
“Đây là La Diêm Lang, tiến vào chẳng khác gì tìm chết.”
Lâm Ân lặng lẽ quay lại hang động, thấy hắn đã tỉnh. Nàng thuật lại sự việc, đặc biệt kể về người có nốt ruồi ở trán kia, xác định là bạn hay thù của hắn. Quả nhiên, trong nét mặt hắn xuất hiện vẻ vui mừng như đã dự liệu từ trước. Hắn cất giọng khàn khàn:
“Đã làm phiền cô nương. Quả thật chính là thuộc hạ của ta. Đa tạ cô nương đã giúp đỡ ta. Liệu có thể thêm một yêu cầu quá đáng, mong cô nương đưa ta đến chỗ bọn họ. Trong túi đeo bên trái có một quả pháo sáng, chỉ cần bắn lên trời, bọn họ nhất định có thể nhận ra.”
Nàng trầm ngâm trong giây lát, sau đó nhẹ giọng trả lời: “Được.”
Hắn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng không biết tại sao lại vô cùng buồn ngủ, thời gian tỉnh táo ít hơn những ngày qua.
Thật ra, từ lúc hắn vừa tỉnh, nàng đã cho hắn uống một ngụm nước chứa dược an thần của cây Lạc Tiên, bây giờ đã đến lúc dược phát huy tác dụng. Nàng đã muốn đưa hắn ra khỏi đây. Mặc dù hiện tại mắt hắn vẫn chưa hồi phục, nhưng tốt nhất là tránh để hắn có thể tìm cách quay lại đây. Dù sao, việc hắn có thể vào đây đã là điều bất thường. Tương lai không biết là địch hay bạn, hạn chế khả năng hắn tìm được đường quay lại vẫn hơn.
Nàng dùng thảo dược làm dịu thương thế và che mùi máu trên người nam nhân để tránh thu hút thú dữ. Trong La Diêm Lang, dẫu sao vẫn còn nhiều muông thú. Sau đó, nàng kết những cành cây rừng thành một tấm lưới chắc chắn, đặt nam nhân lên đó, cùng Tiểu Lang hợp sức kéo hắn qua lớp tuyết dày đến bìa rừng.
Nơi này, trùng hợp thay, chính là chỗ sói mẹ năm xưa kéo nàng giao cho phụ thân.
Khi gần đến nơi, một mảnh lụa thêu màu lam nhạt từ ngọc bội của Lâm Ân rơi xuống, vô tình mắc vào tay nam nhân.
Lâm Ân đưa tay vào túi áo, lấy ra một nhành Bách Thảo Linh Nhãn. Nàng đặt nó xuống bên cạnh hắn, điều cuối cùng nàng có thể làm cho hắn. Bèo nước gặp nhau, coi như nàng đã tận tâm.
Nàng vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Lang, hạ giọng nói: “Đi, đánh lạc hướng bọn chúng.”
Tiểu Lang gật nhẹ đầu, nhanh chóng chạy vào rừng, để lại những dấu chân nhỏ trên nền tuyết trắng.
Sau khi Tiểu Lang dẫn dụ thuộc hạ của hắn đi xa một khoảng an toàn, nàng đốt cây pháo sáng mà hắn đã nói.
Xong xuôi, nàng lặng lẽ ẩn mình vào bóng tối, để lại khung cảnh chỉ còn một nam nhân bất tỉnh và ngọn lửa xa xa vẫn cháy rực trong màn tuyết đêm.
Khi pháo sáng bắn lên trời, Tả Dực và Hữu Phong, hai thị vệ, ngước nhìn. Hai người nhìn nhau trong giây lát, rồi lập tức lao đến chỗ ánh pháo.
"Chủ tử!" Tả Dực nhanh chóng lao đến, vội vã kiểm tra tình trạng của chủ nhân.
"May quá, người vẫn còn sống!"
Nam nhân khẽ mở mắt, ánh nhìn mơ hồ. Bàn tay vẫn siết chặt mảnh lụa mềm mại mà hắn không hay biết.