Y Hương Chí Mệnh

Chương 3: Bóng hình trong sương mờ

Nam nhân mở mắt, trước mặt chỉ là một mảng mờ ảo, tựa như màn sương dày đặc bao phủ. Hắn cố gắng cử động nhưng cơn đau từ vết thương ở ngực khiến hắn nhíu mày. Trong không khí lạnh lẽo, mùi hương thanh khiết thoang thoảng xộc vào mũi, tựa như mùi của thảo dược hòa lẫn với hương hoa rừng.

Hắn khẽ cất giọng khàn khàn: “Ngươi là ai...?”

Bên tai vang lên tiếng cười trong trẻo, nhẹ nhàng như chuông gió: “Ngươi còn chưa chết thì hỏi làm gì?”

Giọng nói mềm mại, mang theo nét hồn nhiên của thiếu nữ mười lăm tuổi. Nam nhân khẽ nhíu mày, nhưng không hỏi thêm, chỉ lặng im lắng nghe tiếng động xung quanh.

Thiếu nữ không để ý đến hắn, tiếp tục giã nát Hàn Ngọc Liên, đắp lên vết thương đã được rạch ra để rút độc. Nàng nhẹ nhàng thoa thuốc, động tác thuần thục nhưng cũng rất cẩn trọng. Máu đen từ vết thương thấm ra, nhưng màu sắc đã nhạt hơn so với trước.

“Thất Nhật Tán, nếu không may mắn trôi dạt vào La Diêm Lang, ngươi chắc đã chết rồi.” Nàng lẩm bẩm, giọng nói trong veo nhưng lại mang chút vô tâm.

Hắn im lặng, đôi mắt mờ mịt chỉ thấy bóng dáng thiếu nữ mảnh khảnh trước mặt. Mái tóc đen dài buộc hờ, quần áo vải thô đơn giản, nhưng dáng vẻ lại toát lên sự linh hoạt và thanh thoát.

“Ngươi không nói ta cũng biết. Ngươi là binh sĩ của Hỏa Quốc, bị Yến Quốc truy sát, rơi xuống sông mà trôi dạt đến đây.”

Hắn khẽ giật mình. Cô nương nhỏ tuổi này, làm sao biết được lai lịch của hắn?

Thiếu nữ cười khẽ: “Thương nhân hay lui tới trên đảo Dược Thần gần đây đều bàn tán về chiến hỏa giữa Hỏa Quốc và Yến Quốc. Giáp phục trên người ngươi cũng chẳng thể che giấu.”

Nam nhân cười khẽ, giọng nói trầm thấp nhưng yếu ớt: “Cô nương thông minh hơn ta nghĩ.”

Nàng nhún vai, không trả lời. Trong ánh lửa le lói, nàng nghiêng người, dùng tay vốc nước suối bên cạnh để lau vết máu còn đọng lại trên ngực hắn. Đôi tay nàng mềm mại, nhưng động tác lại dứt khoát, không chút do dự.

“Ngươi bị trúng độc Thất Nhật Tán, may mắn ta tìm được Hàn Ngọc Liên để giải độc. Nhưng ít nhất phải tĩnh dưỡng một năm, nếu không, ngươi không còn mạng để quay về chiến trường nữa đâu.”

Hắn khẽ thở dài, đôi mắt mù mịt chỉ có thể lờ mờ thấy hình dáng nàng. Nhưng trong lòng lại khắc sâu mùi hương thoang thoảng này. Tựa như mùi hoa dại trên núi, pha lẫn chút hương thảo dược, thanh khiết mà lạnh lẽo.

Nàng ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn hắn ăn, đôi mắt trong veo ánh lên sự tò mò.

“Ta chưa hỏi ngươi tên gì.”

Hắn cười nhẹ, giọng nói yếu ớt: “Đợi đến khi ta khỏi, ta sẽ tự nói cho cô nương biết.”

Hắn lặng im, không nói gì. Chẳng phải hắn không muốn nói, mà là sợ tai vách mạch rừng, lỡ tiết lộ thân phận thì tính mạng sẽ càng nguy hiểm. Chỉ là, trong lòng hắn đã âm thầm khắc ghi mùi hương ấy.

Hắn chỉ im lặng cầm bát cháo nàng đưa, lặng lẽ ăn từng muỗng.

Thiếu nữ bật cười, nụ cười trong trẻo vang vọng giữa hang đá lạnh lẽo. Nàng chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay đi, để lại trong lòng nam nhân một bóng hình mơ hồ, cùng mùi hương mãi khắc cốt ghi tâm.

Bên ngoài, tuyết vẫn rơi lặng lẽ, phủ trắng cả La Diêm Lang.