Buổi trưa, Kỷ Du mang theo một hộp giữ nhiệt lớn đến công ty để giao cơm trưa cho Nam Đình Lệ.
Trong hộp giữ nhiệt có nấm hương hạt dẻ, thịt viên thanh mai, đậu phụ hạng nhất, gà muối tiêu, súp cà rốt và sườn heo cùng một chén cơm nhỏ.
Ngay khi hộp cơm được mở ra, mùi thơm hấp dẫn liền thoát ra từ khe cửa phòng làm việc của tổng tài, sau đó lan tỏa khắp sàn nhà một cách không thương tiếc.
Phòng làm việc của thư ký Trương Tân Duy gần đây nhất, vừa ngửi mùi đã vô thức nuốt nước miếng, bản thân anh biết rõ khả năng nấu nướng của Tiểu Kỷ đỉnh cấp như thế nào, vừa nghĩ tới thôi, nước miếng đã muốn ngập cả văn phòng luôn!
“Ông chủ ơi, tới đây ăn cơm thôi.”
Kỷ Du trải khăn trải bàn, lần lượt bày biện từng món ăn lên bàn.
Bốn món một canh, thực phong phú, Nam Đình Lệ nhướng mày ngồi xuống.
Chờ tới khi hắn ăn lưng bụng, Kỷ Du giống như ảo thuật gia, lấy ra một đĩa trái cây, dâng lên như bảo vật.
“Ông chủ, cơm nước xong thì ăn hoa quả nhé.”
Nam Đình Lệ nhìn thoáng qua, bên trong có quả đỏ hồng, dâu tây và long nhãn.
“Đặt ở kia đi.”
Kỷ Du đặt đĩa trái cây lên bàn làm việc của Nam Đình Lệ để hắn tiện vừa xử lý công việc vừa ăn, vô thức nhìn thấy tách trà xanh trên bàn.
Kỷ Du chau mày, lẩm bẩm: “Ông chủ, anh không được uống loại trà này đâu.”
“Hả? Không phải cậu bảo tôi uống ít cà phê lại à?” Nam Đình Lệ nhìn cậu, lạnh lùng nói, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong mắt hắn có chút ý cười.
Kỷ Du lại không phát hiện, mặt mũi đỏ bừng giải thích: “Nhưng trà xanh không tốt cho dạ dày, có thể uống trà đen như Phổ Nhĩ, Đại Hồng Bào, hoặc... trà hoa như đinh hương, trà nhài.”
Giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ, càng ngày càng mất tự tin.
Cậu chỉ là đầu bếp mới được thuê tới hai ngày, nhưng cứ nhiều lời và can thiệp vào nhiều việc như vậy có phải sẽ khiến hắn cảm thấy phiền chán hay không?
Nhất thời, sự im lặng trong văn phòng khiến cậu ngạt thở. Nghe cậu nói vậy, Nam Đình Lệ không đáp lại gì.
Biết ngay mà, mình bị hắn ghét rồi huhu.
Kỷ Du không dám ngẩng đầu, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, chỉ có hai phút, nhưng lại giống như đã trôi qua rất lâu.
“Được.”
Cái gì? Nam Đình Lệ vừa nói “Được” ấy hả?
Kỷ Du ngẩng đầu, lại phát hiện tầm mắt mơ hồ không rõ, hóa ra cậu đã căng thẳng tới phát khóc rồi.
Phi, Kỷ Du, đúng là không có tiền đồ mà.
Thấy Kỷ Du hai mắt đong đầy nước, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể òa khóc, Nam Đình Lệ hoảng loạn vô cùng.
Sao đầu bếp nhỏ lại khóc rồi? Hắn chỉ muốn chọc cậu chút thôi mà.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác tội lỗi, đầu bếp nhỏ quan tâm mình như vậy mà mình lại tệ như thế!
“Đừng khóc nữa.”
Nam Đình Lệ cau mày, hoảng loạn rút khăn giấy ra đưa cho cậu, cứng ngắc an ủi.
Kỷ Du nhếch miệng cười, giọng nói còn có chút nghẹn ngào: “Ông chủ, tôi không khóc đâu, thật đó.”
Vừa khóc vừa cười thật khó xem, Nam Đình Lệ thở dài một tiếng, xoa đầu cậu.
“Tôi biết cậu quan tâm tôi, đừng khóc nữa.”
Kỷ Du cảm thấy có một bàn tay lớn đang đặt trên đầu mình, đầu óc cậu ong ong, mặt đỏ bừng, không còn tâm trí để khóc nữa.
Cậu trốn ra sau một bước, nhẹ nhàng né khỏi bàn tay đặt trên đầu, vội vàng chấm khăn giấy lung tung lau nước mắt trên mặt rồi khom lưng với Nam Đình Lệ.
“Tôi không sao nữa ạ, xin lỗi ông chủ, làm phiền anh rồi!”
“…”
Cảm giác mềm mại trên tay đột nhiên biến mất, Nam Đình Lệ luyến tiếc vân vê ngón tay.
“Không sao là tốt rồi.”
“Vậy chào ông chủ, tôi đi về trước!”
Dứt lời, Kỷ Du liền tông cửa xông ra.
Nam Đình Lệ: “…”
Kỷ Du một hơi chạy ra ngoài, sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện —
Cậu vẫn chưa mang hộp cơm về!
Nhưng bây giờ mà quay lại lấy thì ngại quá…