Sau khi ngủ được khoảng một tiếng, thì chú Lưu, người vừa bước vào Nam trạch nhưng không thấy bóng ai, đánh thức cậu dậy.
Đúng lúc có chú Lưu ở nhà nên cậu định ra ngoài mua sắm vài thứ.
Tước Nhi ở trong không gian chốc thì xuống nước mổ tôm, chốc thì bay vào vườn rau mổ quả, nhảy tới nhảy đi, buồn chán vô cùng.
“Tước Nhi.”
Đột nhiên nghe thấy tiếng người quen thuộc truyền đến.
“Pi pi! Pi pi!”
Quả cầu trắng nhỏ mổ khắp người Kỷ Du, từng cái giống như mang theo oán khí, nhưng khi mổ lại có cảm giác như gãi ngứa.
Kỷ Du buồn cười giữ chặt chú chim nhỏ đang lộng hành: “Được rồi được rồi, là anh không tốt, lâu vậy rồi mà không tới thăm em.”
Tuy rằng trên thực tế thì Kỷ Du mới qua một đêm chưa vào không gian, nhưng ở trong không gian thì thời gian không biết đã trôi qua bao lâu rồi.
“Tèn ten, xem thử anh mang gì tới cho em nè?” Kỷ Du chỉ vào các loại cây phía sau: “Đây là cây dâu tằm, đây là cây anh đào, đây là cây quất, đây là cây nho, còn có cây dâu tây giống. Anh đoán là em sẽ thích những loại quả này.”
“Pi pi?” Tước Nhi an tĩnh lại, nghiêng đầu nghe cậu giới thiệu từng cây một.
Nói xong, Kỷ Du bắt đầu đào hố, trồng cây và dựng giá đỡ bên cạnh giàn nho để chúng có thể leo lên.
Những hạt giống được gieo trồng trước đây giờ đã nảy mầm và lớn lên, thậm chí một số đã kết trái. Hoa súng xanh và hoa sen hồng nhạt trong suối tâm linh nở rộ, cá bơi lội và đùa giỡn dưới lá sen. Có một mùi hương thoang thoảng và yên tĩnh trôi nổi trong không khí. Thế giới này đẹp như một bức tranh.
***
“Thực xin lỗi tổng tài, đều do tôi sơ suất, tôi sẽ làm lại ngay ạ!”
Đừng đuổi việc tôi mà huhu…
Rõ ràng là nhân viên đó không dám nói câu cuối cùng. Anh ta thực sự sợ hãi. Hai chân không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra từ lưng, anh ta chỉ còn cách cúi đầu thật sâu, không dám nhìn người đàn ông trước mặt.
Cuộc họp sắp bắt đầu, báo cáo tài liệu chuẩn bị trình lên cổ đông lại bị chính chủ tịch chỉ ra có sai sót, không chỉ riêng anh ta sợ hãi mà ngay cả Trương Tân Duy đang đứng cạnh Nam Đình Lệ cũng căng thẳng không kém, sợ mình không cẩn thận sẽ bị liên lụy, bị mắng cho máu chó phun đầy đầu.
Chỉ thấy môi mỏng khẽ mở, giọng nói người đàn ông trầm thấp lạnh băng, không mang theo một chút tình cảm: “Cho anh mười phút, lập tức sửa lại rồi đưa cho tôi.”
Cấp dưới kia như được đại xá, vừa kích động vừa cảm kích nói: “Vâng thưa tổng tài, tôi nhất định sẽ làm lại thật cẩn thận!”
Trương Tân Duy ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh cũng sợ Nam tổng vừa mở miệng sẽ nói câu “Ngày mai không cần tới làm việc nữa.”
Tuần trước, một nhân viên cũng phạm phải sai lầm tương tự đã bị hắn trực tiếp đuổi việc không thương tiếc.
Nam tổng hôm nay có vẻ khá dễ chịu nhỉ! Cũng không biết có phải có chuyện vui gì không nữa.
Nghĩ đến đây, người vừa mới dạo qua Tu La tràng - Trương Tân Duy đã không sợ chết mà hỏi: “Nam tổng, gần đây anh có chuyện vui gì hả?”
Nam Đình Lệ không đáp.
Chỉ có hắn mới biết là có phải có chuyện vui gì đâu, chẳng qua được ăn ngon, ngủ nghỉ thoải mái và cơ thể cảm thấy thư giãn hơn nhiều.
Đương nhiên, tất cả những điều này là nhờ vào đầu bếp nhỏ.
Nghĩ đến đây Nam Đình Lệ hơi mỉm cười.
Má ơi! Nam tổng không những không tức giận mà còn mỉm cười nữa à?
Là nụ cười chân thật chứ không phải là cười lạnh đúng không? Nay mặt trời mọc ở đằng Tây à?
Trương Tân Duy gần như nghĩ rằng mình sắp bị mù.
“Khụ, Nam tổng, sắp mở họp rồi để tôi đi pha cho anh một ly cà phê.”
Nói xong lập tức lui ra ngoài, Nam tổng có chút không bình thường nên anh hơi sợ hãi.
“Khoan đã.”
Trương Tân Duy dừng lại: “Sao… vậy ạ?”
“Đừng pha cà phê, cho tôi tách trà đi.”
“…Vâng.”
Trương Tân Duy thiếu chút nữa cắn cả lưỡi -- đây có còn là Nam tổng người không thể sống thiếu cà phê mà anh biết không vậy?
Đương nhiên là, do có linh tuyền và linh quả giúp nuôi dưỡng cơ thể Nam Đình Lệ, hơn nữa còn được Kỷ Du chăm sóc tỉ mỉ nên bây giờ tinh thần của hắn rất phấn chấn, tất nhiên cũng không cần ỷ lại vào cà phê để tỉnh táo, lâu dài vô cùng có hại cho thân thể.
Hơn nữa, điều quan trọng là, Nam Đình Lệ nghĩ tới hồi nãy trước khi tới công ty, hắn đã thuận miệng đồng ý với Kỷ Du sẽ uống ít cà phê lại.
Đã hứa thì phải giữ lời mà, đúng không?