Đối diện bỗng nhiên im lặng, không có phản ứng gì.
Hoằng Huyên đợi một lúc, sau đó bỗng nhiên nghe tiếng Phục Niệm vang lên từ phía sau lưng.
"Cái này là của ngươi?"
Nàng ấy cười khẽ hai tiếng.
Một bàn tay lạnh lẽo trượt qua eo Hoằng Huyên, khiến cả người nàng rùng mình.
Nàng nhớ tới con rắn linh thú tên "Đại Bạch" kia, nó cũng từng quấn lấy nàng như vậy, trơn tuột, bám chặt, không thể giãy thoát.
Cảm giác đó đáng sợ muốn chết.
Phục Niệm giơ một thứ lên, lắc lắc trước mặt nàng:
"Bánh của ngươi sắp bị ngâm nở rồi, ngươi thật sự thích ăn lắm nhỉ?"
Hoằng Huyên sờ eo, phát hiện cái túi nhỏ đựng đồ ăn của nàng đã biến mất.
Không còn gì để nói.
Đúng vậy, nàng ở Huyết Phù Cung bấy lâu nay, suốt ngày chỉ nghĩ làm sao để ăn nhiều hơn một chút.
"Nô tỳ ham ăn, không thể thiếu đồ ăn bên mình."
Phục Niệm cười nhạt:
"Ồ?"
Nàng ấy ngả người về phía trước, một tay bấu lấy vai nàng, đầu ngón tay khẽ nâng cằm nàng lên, khiến nàng phải nhìn thẳng vào mình.
Mắt đối mắt.
Ánh mắt Phục Niệm thoáng hiện lên một tia đỏ rực, khiến Hoằng Huyên ngây người trong chốc lát.
Phục Niệm nhếch môi cười:
"Vậy ngươi cũng không thể thiếu bản tôn, có phải ngươi cũng thích bản tôn không?"
Phục Niệm chờ Hoằng Huyên nói ra sự thật, định để nàng ta nhận rõ thân phận, đừng có si tâm vọng tưởng.
Thế nhưng, ai ngờ người ta lại tránh mình như tránh rắn rết!
Nếu nàng ấy tiếp tục dây dưa, chẳng phải lại khiến mình trở nên hạ giá hay sao?
Phục Niệm nghĩ vậy, trong lòng càng bực bội. Chắc chắn con nhóc này miệng cứng lòng mềm, rõ ràng thích mà còn giả vờ.
Vì vậy, nàng túm lấy đai lưng của Hoằng Huyên, nhấc lên rồi ném sang một bên.
Hoằng Huyên bị quăng mạnh đến mức nội tạng suýt xô lệch, cả người nôn khan đến mức trời đất đảo lộn.
Phục Niệm thong thả dùng pháp thuật hong khô y phục, tựa như tiên nhân hạ phàm, sau đó lạnh lùng ném một vật về phía Hoằng Huyên.
Một con rắn.
Nàng ấy vừa dùng thuật Thuấn di, bắt một con rắn từ Xà Quật gần đó mang đến.
Con rắn bị đóng đinh vào bảy tấc, vẫn còn hấp hối, quằn quại giãy giụa trong lòng Hoằng Huyên, khiến nàng buồn nôn đến mức nôn càng dữ dội hơn.
Phục Niệm lạnh nhạt nói:
"Bản tôn muốn ăn canh rắn, ngày mai phải có."
Chắc chắn đây là trả thù!
Hoằng Huyên nghiến răng, ôm con rắn nửa sống nửa chết, cố gắng nuốt cơn giận:
"Nô tỳ tuân mệnh."
Ngày hôm sau – Hậu trù của Huyết Phù Cung.
Bếp lớn của Huyết Phù Cung có phần vắng vẻ, sáng sớm chỉ có mỗi mình Hoằng Huyên tất bật qua lại.
Hết mở nắp nồi xem thử, lại niệm pháp quyết gia tăng lửa, bận bịu như một đầu bếp chính hiệu.
Không thể phủ nhận rằng con rắn mà Phục Niệm chọn đúng là vừa béo vừa thơm.
Nàng rạch một đường chữ thập trên lưng rắn, mổ bụng moi ruột, cắt thành từng khúc, thêm chút tiên thảo và hương liệu, nấu ra một nồi canh trắng ngần béo ngậy.
Từng khối thịt rắn cuộn tròn trong nước súp sôi sục, hương thơm nức mũi, khiến người ta nuốt nước bọt thèm thuồng.
Hoằng Huyên híp mắt hài lòng, cầm muôi múc canh vào bát sứ.
Trước khi đậy nắp, nàng nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có ai, sau đó nở một nụ cười xấu xa.
Nàng búng nhẹ đầu ngón tay, một nắm bột phấn trắng tinh rơi vào trong bát canh.
Thuốc này ngay cả Đại La Kim Tiên uống vào cũng phải chạy vào nhà xí hai ngày hai đêm mới giải được.
Nghĩ đến cảnh Phục Niệm, vị Ma Tôn yêu nghiệt, tuyệt sắc vô song, cũng phải ôm bụng ngồi xổm trong nhà vệ sinh, Hoằng Huyên cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Nàng bật cười thành tiếng.
"Hoằng Huyên, có chuyện gì vui vậy?"
Có người đẩy cửa bước vào, chính là A Nhược, thị nữ ở cùng phòng với nàng.
A Nhược được chọn làm thị nữ cùng đợt với nàng, nhưng khác với Hoằng Huyên, nàng ấy công việc nặng nề hơn, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải vào hầu hạ Phục Niệm rửa mặt chải đầu, mãi đến khi Ma Tôn ra khỏi Huyết Phù Cung mới được về nghỉ.
Hoằng Huyên dập lửa trong bếp, quay lại hỏi:
"Sao hôm nay muội về sớm thế? Lại bị ai bắt nạt à?"
A Nhược có dung mạo dịu dàng trầm mặc, tính tình mềm yếu.
Nàng ấy tự nguyện đến Huyết Phù Cung chỉ vì muốn ở gần người trong lòng, nhưng đến nơi rồi mới phát hiện chẳng có chuyện tốt đẹp gì cả.
"Không ai bắt nạt cả."
A Nhược ngồi xuống ghế, chống cằm nhìn nàng, nhẹ giọng than thở:
"Ma Tôn nói ta quá đần độn, không nhanh nhẹn, không cho ta hầu hạ bên cạnh nàng nữa. Còn giận dữ nữa."
"Ôi chao, Đại nhân cũng nóng tính quá!"
Hoằng Huyên miệng nói thế, nhưng trong lòng lại vui mừng.
Hôm nay Phục Niệm tức giận, chắc chắn không có tâm trạng ăn hạt óc chó và uống canh rắn nữa chứ gì?
"Không phải đâu..."
A Nhược đỏ mặt, vội vàng muốn bênh vực người trong lòng:
"Đại nhân thỉnh thoảng cũng rất tốt..."