Làm Thế Nào Làm Nhục Thanh Lãnh Sư Tôn?

Chương 4

“Ta còn nghe nói yêu nữ Vô Cấu của Hợp Hoan cung vô cùng xinh đẹp. Chính phái cũng được, Ma môn cũng được, không biết có bao nhiêu tu sĩ đều quỳ gối dưới váy nàng, trở thành vong hồn dưới váy nàng...”

Đệ tử kia nói tới đây liếc mắt nhìn người đứng đầu Ngọc Thanh Kiếm Các đang nghiêm nghị kia, không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ đây chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao?”

“Nghe nói người này ghét nhất là tà ma quỷ quái, bây giờ xem ra cũng chỉ thường thôi…”

“Suỵt! Ngươi bớt tranh cãi một chút đi. Mộ Đạo Anh là người cao cao tại thượng như vậy, rốt cuộc hắn có câu kết với Ma môn hay không còn chưa rõ ràng...” Sư huynh lớn tuổi bên cạnh hắn thấy hắn càng nói càng kỳ cục, vội vàng trừng mắt nhìn hắn, lại vội ngẩng đầu nhìn Mộ Đạo Anh, sợ hắn nghe được bảy tám phần mấy lời nói không biết sống chết của sư đệ nhà mình.

Phải biết rằng “Ngọc Kiếm Đan Tâm” Mộ Đạo Anh là người lạnh lùng chính trực, cương trực công chính, thiện ác rõ ràng, cầm kiếm “Phùng Xuân”, phụ trách nội giới luật. Hắn đích thực là một người quân tử.

---

Mấy ngày liên tục tra tấn đã khiến thể xác và tinh thần của Mộ Đạo Anh đều mệt mỏi. Trên thực tế hắn không còn nghe được một lời nào của người đệ tử Tiên Minh kia nữa, những suy nghĩ còn sót lại của hắn đều là về trận biến cố đã xảy ra ở Ngọc Thanh Quan nửa tháng trước kia.

Đệ tử Tiên Minh trẻ tuổi kia còn không phục: “Nói chuyện kiểu gì vậy?! Rõ ràng là nhân chứng vật chứng đều có đủ rồi.”

Khi đoàn người vừa tiến vào một rừng hoa lê, một làn khí thơm màu hồng nhạt đột nhiên lan tỏa từ bốn phương tám hướng trong rừng.

Mộ Đạo Anh là người đầu tiên trong đám người phản ứng lại.

Thân là đại sư huynh của Ngọc Thanh Quan, hắn đã chấp kiếm dẫn đội nhiều năm nay, dưới kiếm là vô số yêu ma tà ma bị chém gϊếŧ. Cho dù hôm nay hắn bị thương trầm trọng, thần trí mơ hồ nhưng kinh nghiệm chiến đấu dưỡng thành qua năm này tháng nọ vẫn khiến hắn là người đầu tiên nhận ra có điều không ổn.

Phản ứng đầu tiên của Mộ Đạo Anh là muốn rút kiếm, lại ý thức được “Phùng Xuân” đã không còn ở bên cạnh mình, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, đành phải quát lạnh một tiếng: “Có địch tập kích!”

Tên đệ tử dẫn đội nghe hắn quát lạnh một tiếng, ngước mắt nhìn lên thấy làn khí thơm đang điên cuồng lan tràn tới, mí mắt giật giật, lại quát to: “Cẩn thận cướp ngục!”

Tên đệ tử nhỏ tuổi kia sững sờ tại chỗ, hắn há miệng, bộ dáng ngơ ngác.