Đại Lão Bệnh Kiều Quyết Không Buông Tôi

Chương 7

Tất cả những người có mặt đều không khỏi hít sâu một hơi kinh hãi, đặc biệt là Khương Diêu Chi, cô ta lập tức hét to cầu cứu.

"Cứu mạng! Cứu mạng với!"

"Có sợ không, Khương Diêu Chi? Khi người của cô đặt dao lên cổ tôi, tôi cũng có cảm giác y hệt như vậy."

Khóe môi Cố Tri Nam khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai, bàn tay cô siết chặt, lưỡi dao ép sát hơn vào làn da mỏng manh.

Toàn thân Khương Diêu Chi cứng đờ vì sợ hãi, nước mắt giàn giụa, nức nở kêu lên: "Chị! Em không biết chị đang nói gì! Người nào chứ? Em không hiểu gì hết!"

Khương Vân Thiều thấy con gái yêu quý của mình bị dao kề cổ, lập tức như phát điên, hét lên với đám vệ sĩ: "Đồ vô dụng! Còn đứng đó làm gì? Mau cứu người đi!"

"Xem ai dám động đến cô ấy!"

Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp vang lên từ cửa ra vào. Giọng nói không nhanh không chậm, trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo sát khí khiến người nghe không khỏi rùng mình.

Những vị khách đã sợ đến mức chết lặng đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thất thiếu nhà họ Đường, Đường Ngu sải bước đi vào như một vị đế vương.

Dáng người anh cao ráo, thẳng tắp, bộ vest đen cao cấp được cắt may tinh tế ôm lấy thân hình hoàn mỹ, mang theo vẻ quyến rũ cấm dục đầy mê hoặc.

Làn da trắng lạnh như sứ dưới ánh đèn càng lộ rõ vẻ băng giá. Chiếc kính gọng mảnh trên sống mũi cao càng làm nổi bật gương mặt anh tuấn như tranh vẽ. Ngũ quan sắc nét, tinh tế đến mức giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.

Anh không hề để ý đến những gì đang diễn ra trong sảnh tiệc, chỉ thẳng tiến về phía Cố Tri Nam.

Anh cúi xuống, đôi mắt đen nhánh ánh lên sự đau lòng, nhưng những tia nguy hiểm trong đó lại bị anh che giấu rất kỹ.

"Xin lỗi, tôi thất hứa rồi."

Giọng Đường Ngu trầm thấp, trong trẻo, từng chữ như chạm vào màng nhĩ, khiến người ta không kìm được mà run lên.

Là lỗi của anh. Ban đầu họ đã bàn bạc, đợi Khương Diêu Chi chủ động thừa nhận rồi anh mới xuất hiện.

Nhưng anh không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Chỉ cần nghĩ đến việc Nam bảo của anh có thể bị tổn thương, anh đã muốn phá hủy cả căn biệt thự này, gϊếŧ chết đám người vô dụng kia!

Cố Tri Nam khẽ lắc đầu, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một đường cong mềm mại: "Không sao."

Người đàn ông bật cười khẽ, giọng nói trầm thấp mang theo chút cưng chiều khó phát hiện: "Cứ làm những gì em muốn, có tôi ở đây."

Nói xong, Đường Ngu hơi nghiêng đầu, liếc mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ phía dưới.

Chỉ trong chốc lát, hàng chục vệ sĩ lực lưỡng kéo lê vài người đàn ông toàn thân bê bết máu bước lên phía trước.