Cố Thượng đứng một bên, thấy tình huống này thì chỉ cảm thấy danh dự của mình bị tổn hại nghiêm trọng. Ông ta nhíu mày, trách móc đầy tức giận: "Cố Tri Nam, đây là lúc nào mà con còn làm loạn? Nhìn lại bộ dạng của con xem, có ra dáng cô Sáu nhà họ Cố chút nào không? Có phải lại chạy ra ngoài lêu lổng rồi không? Đến bao giờ con mới thôi làm mất mặt bố? Rốt cuộc..."
"Im miệng!"
Giọng nói chói tai của ông ta bỗng nhiên bị ánh mắt băng giá của Cố Tri Nam chặn đứng.
Buồn cười thật. Một người đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm như Cố Thượng, vậy mà có một ngày lại bị chính con gái ruột của mình dọa sợ.
Cố Tri Nam chẳng buồn để ý đến ông ta nữa. Cô tiếp tục bước từng bước chậm rãi về phía Khương Diêu Chi.
Cô dừng lại trước mặt cô ta. Dù chẳng nói một lời nào nhưng khí thế áp đảo đến mức khiến Khương Diêu Chi cảm thấy nghẹt thở.
Cô ta nuốt nước bọt, đôi mắt chớp chớp đầy bất an, giọng nói rụt rè vang lên: "Chị..."
Chát...
Tiếng tát vang dội xé toạc không khí yên tĩnh trong sảnh tiệc.
Cái tát đột ngột đến mức Khương Diêu Chi suýt nữa đứng không vững. Cô ta ôm lấy gò má bỏng rát, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa căm phẫn trừng trừng nhìn Cố Tri Nam.
Ánh mắt Cố Tri Nam lạnh lẽo, giọng điệu nhẹ bẫng như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Cái tát ban nãy tôi nhận, bây giờ trả lại cho cô."
Từ nhỏ Khương Diêu Chi đã quen được nuông chiều, nào đã phải chịu nỗi ấm ức như thế này?
Cô ta giận đến phát run nhưng lại không thể không giữ hình tượng dịu dàng của mình. Cuối cùng cô ta chỉ có thể cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào cầu xin: "Chị, em xin chị đừng làm loạn nữa có được không? Chị không thích em cũng không sao, chị ghét em, đánh em, mắng em cũng không sao. Nhưng xin chị đừng làm mất mặt nhà họ Cố vào lúc này, được không?"
Từng câu từng chữ của cô ta đều đánh thẳng vào điểm yếu của Cố Thượng. Quả nhiên, người đàn ông coi trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn thêm.
Ông ta bước lên hai bước, quát lớn: "Đủ rồi, Cố Tri Nam! Con còn muốn gây chuyện đến khi nào? Diêu Diêu là em gái ruột của con, sao con có thể ra tay đánh nó chứ?"
"Em gái ruột?" Cố Tri Nam liếc nhìn Cố Thượng, ánh mắt lạnh lẽo như băng, giọng nói dửng dưng không chút gợn sóng: "Một đứa con hoang được sinh ra từ sự phản bội hôn nhân, ông thừa nhận, nhưng tôi thì không."
Nói dứt lời, cô bất ngờ rút một con dao từ trong váy, lưỡi dao sắc lạnh đặt ngay trên cổ Khương Diêu Chi.