Tiểu Tiên Nữ Biết Thả Thính Của Đại Lão Bệnh Kiều U Ám

Chương 7

Vẻ mặt Hoắc Yếm vẫn thản nhiên, chỉ có điều trong đáy mắt lại ánh lên tia hứng thú khi nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

"Không có đâu ạ... Cô giáo, Hoắc Yếm không bắt nạt em." Giọng Tang Dụ nhỏ nhẹ nhưng vô cùng kiên định: "Bạn ấy rất tốt, còn nói sau này ở Hoa Thanh sẽ che chở cho em, hai chúng em sẽ sống hòa thuận vui vẻ bên nhau."

Hoắc Yếm, người còn đang đợi xem cô gái nhỏ này tự tìm đường chết: "…?"

Sống hòa thuận vui vẻ?

Che chở cô?

Trương Mỹ Thanh cũng sững sờ, dường như không thể tin nổi: "Hoắc Yếm thực sự nói vậy sao?"

Tang Dụ gật đầu, ánh mắt chân thành, hoàn toàn không giống như đang nói dối.

Má cô cũng vì ngượng ngùng mà ửng đỏ, trông vô cùng đáng yêu.

"Chuyện này..." Trương Mỹ Thanh quay sang nhìn Hoắc Yếm: "Tang Dụ nói thật không?"

Hoắc Yếm im lặng hai giây, ánh mắt sắc bén dừng trên người cô gái nhỏ ngoan ngoãn bên cạnh.

Sau đó anh khẽ nhướng mày, chậm rãi lên tiếng: "Phải." Giọng nói mang theo vẻ lười biếng pha chút bất cần: "Cô giáo, cô không tin bạn học nhỏ của chúng ta sao?"

Tang Dụ không nói gì, chỉ im lặng chớp chớp đôi mắt.

Cuối cùng Trương Mỹ Thanh vẫn chọn tin lời Tang Dụ, để họ rời đi.

Hoắc Yếm không quay lại lớp học, xoay người bước ra khỏi văn phòng rồi đi thẳng ra ngoài tòa giảng đường.

Tang Dụ theo sau anh, bước chân ngập ngừng dừng lại, nắm nhẹ vạt váy rồi cũng đuổi theo.

Lúc này đang là giờ nghỉ giải lao buổi sáng, kéo dài nửa tiếng.

Hoắc Yếm bước ra khỏi giảng đường, đi thẳng vào khu rừng nhỏ phía sau thư viện.

Tang Dụ nhìn theo bóng lưng anh. Chàng trai dáng người cao ráo, vai rộng hông thon, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, bẩm sinh đã là mẫu người mặc gì cũng đẹp. Ngay cả chiếc áo hoodie đen cũng được anh khoác lên vẻ lãnh cảm pha chút phong trần.

Kiếp trước Tang Dụ chưa từng đến khu rừng nhỏ sau thư viện, vừa vào đã lạc mất dấu.

Lúc này xung quanh rất yên tĩnh, chưa có nhiều học sinh tới.

Cô đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Hoắc Yếm đâu, vừa định quay đi thì đột nhiên một mùi thuốc lá lạnh lùng phảng phất từ phía sau.

"Hoắc..."

Cô chưa kịp mở miệng, vai đã bị ai đó kéo lại, cả người bị đẩy áp sát vào thân cây phía sau. Eo cô cũng bị một tay siết chặt.

Mùi hương quen thuộc pha chút lạnh lẽo thoang thoảng từ phía trên đầu.

"Bạn học nhỏ."

Giọng Hoắc Yếm trong trẻo lạnh lùng, tuy là giọng điệu tán tỉnh nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo khó tả.

"Theo đuổi tôi à?"

Tang Dụ cảm nhận vùng eo như đang bỏng rát, có lẽ lại bị anh bóp đỏ mất rồi, hơi đau.

Da cô quá mỏng, kiếp trước Hoắc Yếm cũng thường không để ý lực tay, khiến da cô lúc nào cũng ửng đỏ.

Tang Dụ im lặng không đáp. Hoắc Yếm cụp mắt, ánh nhìn lạnh lùng đổ dồn lên khuôn mặt cô gái.