Hệ Thống Trọng Sinh Quốc Dân Nam Thần

Chương 6: Soái Khí Nam Thần

Cả lớp như bùng nổ trước lời tuyên bố kia, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.

“Không thể nào! Từ Hạo thật sự là người như vậy ư?”

“Có khi nào Vương Long vu oan cho cậu ấy không?”

“Sao có thể chứ? Mọi người đều biết Từ Hạo thế nào mà. Rõ ràng Vương Long mới là kẻ gây chuyện!”

Dù tranh luận sôi nổi nhưng phần lớn vẫn không tin lời Vương Long.

Từ Hạo đứng giữa vòng vây ánh mắt lắng nghe những tiếng xì xào khóe môi khẽ nhếch lên.

Vương Long siết chặt nắm tay rút điện thoại trong túi ra ánh mắt đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Tôi có bằng chứng!”

Thư Trừng khẽ nhướng mày ánh mắt sâu thẳm lướt qua Vương Long mang theo nét nghiền ngẫm.

Vương Long mở một đoạn ghi âm chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất.

“Hắc hắc, Hạo ca tìm tôi có chuyện gì?”

Cả lớp lập tức nhận ra đó là giọng Vương Long.

Sắc mặt Từ Hạo thoáng chốc tái mét. Chết tiệt không ngờ Vương Long lại ghi âm!

Trong đoạn ghi âm giọng Từ Hạo vang lên rõ ràng.

“Vương Long, mẹ cậu còn thiếu bao nhiêu tiền chữa bệnh?”

Cả lớp lập tức im lặng. Một vài tiếng hít thở gấp gáp vang lên, ánh mắt mọi người bắt đầu đổ dồn về phía Từ Hạo mang theo sự nghi hoặc.

“Cảm ơn Hạo ca đã giúp đỡ.”

“Thư Trừng hôm nay thế nào cậu thấy chưa?”

“Thấy rồi, thấy rồi.”

“Dạy dỗ cậu ta một chút để cậu ta biết cách cư xử.”

“Yên tâm Hạo ca tôi biết phải làm gì.”

Đoạn ghi âm dừng lại. Cả lớp chìm trong sự im lặng chết chóc.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Từ Hạo tràn đầy thất vọng và ghét bỏ.

“Không thể nào đây là giả! Giả đấy!” Giọng Từ Hạo run lên ánh mắt hoảng loạn.

“Mọi người tin tôi đi đoạn ghi âm này là giả!”

“Bằng chứng rành rành ra đó cậu còn định lừa ai nữa?” Một nữ sinh khoanh tay, nhếch môi cười lạnh.

“Không ngờ cậu lại là người như vậy đúng là tôi đã nhìn lầm rồi.”

“Các em đang làm loạn cái gì vậy?”

Tiếng quát của giáo viên chủ nhiệm vang lên cả lớp lập tức im phắc ai nấy đều ngồi ngay ngắn lại.

Thầy liếc nhìn vài học sinh hiểu chuyện nghe lại đoạn ghi âm rồi đập mạnh tay xuống bàn.

“Các em định làm loạn đến mức nào nữa đây?”

Sau đó thầy nhìn chằm chằm vào ba người. “Từ Hạo, Vương Long, Thư Trừng cả ba theo tôi lên văn phòng ngay.”

Dứt lời giáo viên chủ nhiệm xoay người rời đi bỏ lại cả lớp bắt đầu xôn xao trở lại.

Từ Hạo, Vương Long và Thư Trừng không nói gì lặng lẽ đứng dậy rời khỏi lớp.

Thư Trừng chẳng buồn bận tâm đến chuyện này, dáng vẻ thản nhiên như không. Vương Long thì vốn quen với việc bị mắng nên cũng chẳng để tâm.

Từ Hạo thì khác. Cậu ta từ nhỏ đã quen được nuông chiều, chưa bao giờ bị ai chỉ thẳng vào mặt mà mắng như hôm nay.

Chủ nhiệm lớp không ngừng răn dạy cuối cùng kết luận: Vương Long bị ghi lỗi và phải nộp bài kiểm điểm 3000 chữ. Từ Hạo cũng bị xử phạt tương tự. Riêng Thư Trừng thì không hề hấn gì.

Chờ đến khi hai người kia rời khỏi văn phòng, Thư Trừng mới lên tiếng:

"Thầy ơi, em muốn xin nghỉ học."

Chủ nhiệm lớp vừa day trán định xoa dịu cơn đau đầu thì bất ngờ nghe thấy câu nói ấy. Ông giật mình bật dậy:

"Cái gì? Em vừa nói gì?"

"Cao trung em đã học xong hết rồi. Khi nào thi đại học, thầy chỉ cần gọi em một tiếng là được."

Nụ cười tự tin trên môi Thư Trừng khiến người ta không dám xem nhẹ.

Chủ nhiệm lớp chợt nhớ lại biểu hiện của cô trong lớp hôm nay. Nghĩ một lúc, ông lấy ra một đề thi toán mới soạn gần đây rồi sang văn phòng mượn thêm đề thi của các môn khác.

"Môn toán em có hai tiết để làm. Ngữ văn và tiếng Anh mỗi môn hai tiếng rưỡi. Tổ hợp khoa học tự nhiên hai tiết. Bắt đầu tính giờ từ bây giờ. Nếu tổng điểm không đạt 680 trở lên, tôi sẽ không duyệt đơn xin nghỉ của em."

"Được ạ."

Thư Trừng mỉm cười nhận lấy đề thi.

Ba tiếng sau.

Chủ nhiệm lớp nhìn chồng bài thi đã hoàn thành trước mặt mà không khỏi kinh ngạc. Trung bình cô chỉ mất nửa tiếng cho một bài hơn nữa đề toán còn đạt điểm tuyệt đối.

Thời gian lúc này đã khuya văn phòng chỉ còn lại ông và Thư Trừng. Ông cẩn thận chụp lại bài thi rồi gửi cho các giáo viên bộ môn để chấm điểm.

Khoảng nửa tiếng sau, kết quả lần lượt được gửi về.

Ngữ văn: 145, Toán: 150, Tiếng Anh: 150, Khoa học tự nhiên: 300, Tổng điểm: 745

Chủ nhiệm lớp sững sờ nhìn thiếu niên lười biếng trước mặt. Đây rõ ràng là một thiên tài.

Vậy là Thư Trừng thành công xin được nghỉ học. Trở về nhà cô bắt đầu suy nghĩ về tương lai.

Giấc mơ không chỉ là mộng tưởng viển vông. Khoảng cách giữa ước mơ và thực tế có thể rất xa nhưng chỉ cần có hành động, nó sẽ trở thành cây cầu nối liền hai bờ.

Thư Trừng hiểu rõ điều đó. Cô đã xác định mục tiêu bước tiếp theo chính là thực hiện nó.

Thế giới này có nền văn hóa khác với Trái Đất. Một số danh nhân vẫn tồn tại nhưng phần lớn lại hoàn toàn xa lạ. Trong đầu cô chứa toàn bộ kiến thức từ Trái Đất mà tất cả những điều đó đều có thể trở thành tài nguyên quý giá.

Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ liệu độc giả có thể tiếp nhận những gì cô mang đến hay không.

Ánh mắt Thư Trừng lóe lên vẻ sắc bén. Cô cong môi cười nhạt.

"Tiểu thuyết mạng có lẽ là một khởi đầu không tệ."

Cô lấy laptop của nguyên chủ tìm đến một trang web tiểu thuyết có tên Tinh Hà rồi đăng ký làm tác giả với bút danh An Chi Nhược Tố.