Nhưng điều kỳ lạ là…
Carly không thấy một ai bên trong.
Không có ai?
Vậy vừa rồi là ai mở cửa cho cô?
Cô nheo mắt, cẩn thận quan sát xung quanh. Cảm giác như có một ánh mắt từ trong bóng tối đang chăm chú dõi theo mình.
Ở phía bên ngoài, bà Hirchev vẫn ngẩn người nhìn theo bóng dáng họ khuất dần. Một lát sau, bà lặng lẽ rời khỏi khung cửa sổ với vẻ mặt phức tạp.
Ngay sau đó, hai vợ chồng Hirchev xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai.
Dù họ và bà Cole bằng tuổi nhau, nhưng trông lại già nua hơn rất nhiều. Họ ra hiệu mời Carly và Anna lên lầu.
Carly vừa ngẩng đầu bèn trông thấy một bức tranh sơn dầu khổng lồ treo trên tường.
Bức tranh là ảnh chụp gia đình vẽ lại, vợ chồng Hirchev thời còn trẻ đứng bên cạnh một cậu bé mặc vest.
Carly nhìn đôi má bầu bĩnh trắng nõn của cậu nhóc, thầm nghĩ: “Ồ, trông cũng đáng yêu phết.”
"Vào đi."
Vợ chồng Hirchev dẫn họ vào phòng khách.
Carly vừa bước vào, lướt mắt nhìn quanh một lượt, bỗng nhiên phát hiện có một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế sô pha, quay lưng về phía cô.
Ban đầu, cô tưởng đó là một đứa trẻ. Nhưng khi tiến lại gần mới phát hiện... Đó là một con búp bê sứ vô cùng tinh xảo.
Búp bê có mái tóc nâu, đôi mắt xanh thẫm, làn da trắng như tuyết, gương mặt tròn trịa hơi phúng phính. Nó mặc một bộ vest ba mảnh kiểu quý ông, còn thắt cả cà vạt. Nhìn là biết đắt tiền cực kỳ.
Carly tò mò, vươn ngón tay chọc chọc vào má búp bê.
"Bác trai bác gái à, hai người lớn tuổi thế này rồi mà vẫn còn thích chơi búp bê sao?"
"Cô chủ..."
Anna hoảng hốt kéo tay cô, ra hiệu: “Cô chủ của tôi ơi, cô làm ơn tém tém lại chút cho tôi nhờ! Khó khăn lắm mới vào được đây, đừng để bị đuổi ra chỉ vì một câu lỡ miệng!”
Cũng may vợ chồng Hirchev không tức giận, mà ngược lại, họ cực kỳ kinh ngạc.
"Brahms? Sao con lại ở đây?"
Bà Hirchev vội vàng bước tới, ôm chặt con búp bê vào lòng.
Sau đó, bà đi đến một góc phòng, thì thầm khe khẽ với nó:
"Con tưởng rằng… đây không phải là… bảo mẫu… Ngoan nào, con phải ngoan nhé…"
Ở bên này, ông Hirchev mời Carly và Anna ngồi xuống ghế sô pha.
"Đây không phải là búp bê." Ông ta nói: "Đây là con trai chúng tôi, Brahms."
Carly: "Ồ, cháu hiểu rồi."
"Không, cháu không hiểu."
Bà Hirchev ngồi xuống bên cạnh chồng, siết chặt búp bê vào lòng, như thể một người mẹ đang ôm lấy đứa con yêu quý của mình.
"Đây chính là Brahms. Nó có linh hồn, vừa nãy nó đã nói với bác rằng nó rất thích cháu. Nó muốn chào hỏi cháu một chút."