8.
"A Tuyết!"
Phía sau có người gọi tên ta. Như bị sét đánh giữa trời quang, bởi vì ngoài hắn ra, sẽ không còn ai gọi ta như thế.
Tạ Lăng buộc tóc đuôi ngựa, vừa lúc cùng đệ tử phái khác lén tỉ thí. Gương mặt tuấn tú, phong thái tiêu sái như gió.
Rất nhiều người trẻ tuổi tuấn tú, nhưng khi ta nhìn thấy hắn lúc này, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.
"Sao lại ngẩn người ra thế? Vào đi thôi."
Hắn đẩy ta đi về phía trước, không nhận ra sắc mặt ta đang cứng đờ.
Dù sao ta cũng là người đã từng chết một lần, ta cố gắng điều chỉnh biểu cảm, giả vờ như không có chuyện gì, quay đầu hỏi hắn:
"Sư huynh, hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?"
Không ngờ lại để hắn bắt được ta lơ ngơ, Tạ Lăng cười nói:
"Đệ ngủ đến lú lẫn rồi à? Hôm nay là mùng bốn, ngày mai là ngày khai mạc Anh Hùng Bảng. Lăng Tiêu Sơn Trang chắc cũng sắp tới rồi."
Cứu mạng với!
Chẳng phải có nghĩa là ngày mai ta sẽ gặp lại kẻ thù của mình sao?
Là ta đã hạ độc hắn trong chén trà, hay là giấu ám khí trước lúc hắn lên đài?
Hoặc cũng có thể là chờ đến lúc hắn chọn năm người rồi mệt mỏi, thì ta sẽ dâng lên một kiếm chí mạng?
Giang Ngự Phong, ngươi nhất định phải chết.
Gia đây muốn lấy mạng ngươi!
"A Tuyết, A Tuyết, đệ đang ngẩn người cái gì vậy?"
Tạ Lăng vỗ vỗ mặt ta, hai tay ôm lấy mặt ta lay lay.
"Đau đau đau!"
Ta trừng mắt tức giận, hất tay Tạ Lăng ra, theo trí nhớ tìm về căn phòng từng ở năm xưa.
Trái phải trái, quyết định là bên trái đi!
"A Tuyết..."
Tạ Lăng đuổi theo kéo ta lại, bất đắc dĩ nói:
"Chỗ ở của chúng ta bên này cơ mà."
Ta biết ngay, vừa trở về đã đυ.ng mặt Tạ Lăng, chắc chắn không có chuyện tốt rồi!
9.
Lăng Tiêu Sơn Trang, trang chủ đương nhiệm Tần Thu Dương, có đôi chút giao tình với phụ thân ta.
Vô Tình Kiếm Tông cũng nể mặt, mời đến cả cha mẹ ta, tam sư huynh, tứ sư huynh, cùng mấy đệ tử ngoại môn có tư chất không tệ.
Tần trang chủ sắp xếp cho nhóm chúng ta ở cùng một viện nhỏ yên tĩnh, hoàn cảnh thanh u, ít người qua lại làm phiền.
Mẫu thân ta đang ngồi dưới tán cây trong đình viện, cùng Tần phu nhân vừa uống trà vừa trò chuyện.
"Mẫu thân!"
Ta hấp tấp chạy đến, quên cả lễ nghĩa, đến khi nhìn thấy Tần phu nhân bên cạnh mới giật mình, xấu hổ cúi đầu vội vã nói:
"Tần bá mẫu."
Tần phu nhân che miệng cười khẽ. Tạ Lăng cũng vừa lúc bước vào viện, cung kính hành lễ với hai vị phu nhân trong sân. Hắn khẽ nhéo vạt áo ta, cúi giọng nói:
"Sư nương đang trò chuyện với trang chủ phu nhân, chúng ta không nên quấy rầy."
Tạ Lăng năm đó mười sáu tuổi. Lúc đó ta không hiểu, thật sự không hiểu. Nhưng hiện tại ta hiểu rất rõ!
Hắn chính là sợ Tần phu nhân muốn làm mối cho hắn!
Ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư nhỏ nhoi ấy của hắn. Tiếc rằng dù có nhìn ra thì cũng không thể so lại sức với Tạ Lăng - tên cao lớn dài tay kia. Bị hắn nửa kéo nửa lôi lết về phòng, chỉ biết nghiến răng chịu đựng.
Tạ Lăng đóng cửa phòng, rót hai ly trà từ ấm trà trên bàn, đưa cho ta một ly, lấy lòng nói:
"A Tuyết, hôm nay đệ làm sao vậy? Có phải đang giận sư huynh không?"
Ta cúi đầu thổi thổi trà, nhìn những lá trà nổi trên mặt nước trôi dạt lung tung, mặt vẫn lạnh như tiền, không buồn đáp lời hắn.
Cho dù Giang Ngự Phong là huynh đệ ruột của Tạ Lăng, thì Vô Tình Kiếm Tông cũng đã nuôi dưỡng hắn suốt mười chín năm trời. Phụ thân ta dạy hắn luyện kiếm từ khi hắn mới sáu tuổi, mẫu thân ta một tay chăm sóc hắn khôn lớn. Dù sau này có thêm ta, thì hắn vẫn được xem như con ruột trong nhà. Ngay cả ta, trong số các sư huynh đệ, cũng thân thiết nhất với hắn, thậm chí tình cảm còn hơn cả huynh đệ ruột thịt.
Tạ Lăng… Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc tại sao không?
Hắn đương nhiên không nghe thấy tiếng lòng chất vấn của ta, chỉ nghĩ ta vẫn còn giận vì chuyện lông gà vỏ tỏi hôm qua. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta, nắm lấy tay ta, nhẹ giọng dỗ dành:
"A Tuyết, ngày mai sau khi tỷ thí xong, sư huynh đưa đệ ra sau núi bắt cá, chịu không?"
Ta không cần. Năm đó cũng đi bắt cá sau núi, một chân ta trượt xuống nước, làm ướt bộ y phục mẫu thân vừa mới may, khiến bà nổi giận cả buổi trời.
"A Tuyết, đệ nói một con số đi, ngày mai sư huynh dựa theo số đó mà đánh, nhất định phải để tên ta được ghi lên Anh Hùng Bảng!"
Chuyện này đơn giản thôi. Năm đó hắn xếp hạng 42, ta chỉ cần nói 41 là chắc chắn hắn không làm được. Có khả năng biết trước kết quả, làm vậy lại thấy có chút không công bằng.
Tạ Lăng không còn cách nào, chỉ nắm tay ta thở dài. Hàng mi hắn rũ xuống, dưới mí mắt hiện lên một bóng mờ nhỏ bé.
"Sư huynh..."
Ta cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói:
"Để ta ở một mình một lúc. Tối ta sẽ đến tìm huynh, được không?"