26.
Tứ sư huynh?
Tên xấu xa Tạ Lăng đó, không nhắc đến hắn thì thôi.
Hũ rượu đào chôn dưới đất ở hậu viện, cuối cùng vẫn chẳng thể uống được.
Ta không uống được thì hắn cũng đừng hòng. Hy vọng đại sư huynh nhất định phải bảo vệ tốt Kiếm Tông, đừng để họ Tạ đó xông vào được.
27.
Dài dòng cả một đống, cuối cùng cũng đến lượt ta đối mặt với sinh tử.
Rốt cuộc Giang Ngự Phong muốn mạng của tam sư huynh đến mức nào?
Một kiếm phong hầu, không chừa đường lui.
Khi mũi kiếm đâm vào người ta, hơi lệch đi, nhưng vẫn xuyên qua từ ngực ra sau lưng.
Máu tươi từ l*иg ngực tuôn ra từng dòng lớn, thấm ướt quần áo ta, chảy dài xuống tấm đệm dưới thân.
Ta không nhìn thấy sắc mặt của Tạ Lăng, chỉ nghe tiếng thanh kiếm Tuyết Hồng rơi xuống đất vang lên thanh thúy.
Dường như hắn và Giang Ngự Phong đã xảy ra tranh chấp, có lẽ là do bất đồng ý kiến về chuyện sinh tử của ta. Giang Ngự Phong cuối cùng cũng phải nhượng bộ theo ý của đệ đệ mình, nhưng kết quả lại không như mong muốn.
Máu vẫn chảy, nhưng tốc độ đã chậm lại không ít.
Toàn thân ta kiệt sức, nằm bất động trên người tam sư huynh.
Tam sư huynh chắc hẳn bị ta đè nặng đến khó chịu, cố gắng nhấc ngón tay lên, muốn chạm vào mặt ta.
28.
Ta không biết cuối cùng huynh ấy có thành công hay không.
Bởi vì ta... đã chết.
1.
Chết là cảm giác như thế nào?
Mũi kiếm hoàn toàn đâm vào ngực, xuyên qua lưng, máu chảy như suối. Cơn đau bao trùm lên nỗi sợ hãi đối với chữ "chết", ta chỉ cảm thấy toàn bộ nội lực trong người tuôn ra một chỗ, cuối cùng chẳng còn chút sức lực nào.
Cha ta và mẹ ta liệu có đợi ta trên cầu Nại Hà không?
Chắc là không đâu.
Họ không thể ngờ ta lại đến nhanh như vậy, trước sau chỉ cách nhau vài canh giờ.
Ta vẫn chưa đặt chân vào địa phủ, cứ chìm nổi trong bóng tối hồi lâu, không biết từ lúc nào lại mở mắt ra.
Phía trước... có ánh sáng.
2.
Địa phủ sao lại sáng sủa như vậy?
Sao nơi này lại quen mắt đến thế?
Chân của ta... sao lại ngắn như vậy?!
3.
Không phải chứ...
Sao ta lại sống lại?!
4.
Được rồi... Bình tĩnh nào.
5.
Con mẹ nó! Thật sự không thể bình tĩnh nổi!
6.
Tội lỗi, tội lỗi, lời này tuyệt đối không thể để tam sư huynh nghe thấy được.
Huynh ấy hoàn toàn không biết rằng ta đã lén lút học được vài câu rất khó nghe từ tứ sư huynh... À không, từ Tạ Lăng.
7.
Đối mặt với ma chướng, từ xa hiện ra hình ảnh một tòa trang viên nguy nga lộng lẫy, mái ngói xanh, tường đỏ được bao phủ bởi ánh kim quang, trước cửa dựng một tấm bia đá.
Cao lớn, uy nghiêm phi phàm, trên đó khắc bốn chữ lớn.
Lăng Tiêu Sơn Trang.
Ta cúi đầu nhìn xuống nửa thân dưới với đôi chân ngắn cũn, cuối cùng cũng nhớ ra hôm nay là ngày nào, và lúc này mình đang ở đâu.
Bốn năm trước, tại đại hội võ lâm, các môn phái trong giang hồ tụ hội ở Lăng Tiêu Sơn Trang, cùng nhau luận võ, tranh tài cao thấp.
Hóa ra ta không chỉ sống lại, mà còn quay về quá khứ.