“Tôi… tôi… tôi… tôi sẽ đi theo chú.” Lý Nhân Âm nhiều lần cố tìm cách từ chối, nhưng càng chống cự, cảm giác nghẹt thở càng mạnh hơn, cuối cùng đành chấp nhận.
Chú Hồ thấy cô ấp a ấp úng như một con vịt bị bóp cổ, nói cả buổi mới rặn ra nổi một câu như vậy, ánh mắt càng thêm khinh thường. Quả nhiên vẫn thua xa cô chủ Băng Băng.
“Vậy thì đi thôi.” Chú Hồ thậm chí chẳng buồn nhìn cô thêm lần nào nữa.
“Đợi đã, tôi phải báo cho bố tôi một tiếng.” Lý Nhân Âm cảm thấy không nỡ. Dù sao cô cũng đã sống ở đây hơn một năm, ngày ngày ở bên bố nuôi nên cô đã xem ông như người thân nhất trên đời từ lâu rồi..
Bố Lý đang đánh bài với bạn, nhận được điện thoại thì vội vã chạy về. Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, ông chết lặng. Chú Hồ còn đưa ra hai bản báo cáo giám định ADN, một bản chứng minh Lý Nhân Âm là con gái ruột của Vương Phú Quý, bản còn lại xác nhận quan hệ bố con của Lý Quốc Cường và Vương Thấm Băng. Trên báo cáo còn có dấu mộc của bệnh viện lớn.
Mắt bố Lý lập tức đỏ hoe.
Vợ ông mất sớm, sau khi sinh con gái thì sức khỏe ngày càng yếu, không còn được như trước, năm năm sau thì nhắm mắt xuôi tay. Một mình ông gà trống khổ cực nuôi con khôn lớn, vậy mà giờ con gái ông lại trở thành con của người khác.
Ông không nỡ rời xa cô, nhưng chú Hồ nói rằng Lý Nhân Âm đã đồng ý quay về. Ông đành rưng rưng nước mắt nhìn cô.
Lý Nhân Âm cũng thấy đau lòng. Ở thế giới trước, cô là trẻ mồ côi, vì muốn có chỗ đứng trong thành phố mà liều mạng làm việc. Chính vì thế, tình cảm mà bố Lý dành cho cô khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhưng cứ mỗi lần cô muốn nói rằng mình không quay về thì cảm giác nghẹt thở lại ập đến.
“Con sẽ thường xuyên về thăm bố.” Lý Nhân Âm chỉ đành lùi một bước để tìm cách khác.
Bố Lý hiểu rằng cô không phải con gái ruột của mình, đúng là nên để cô trở về với gia đình thật sự. Nhưng thấy cô vẫn lưu luyến mình, ông cũng yên lòng phần nào, nghĩ rằng sau này vẫn có thể gặp lại.
Bố Lý gật đầu, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, vội hỏi: “Vậy con gái tôi có quay về không?”
Chú Hồ nở một nụ cười xã giao chuyên nghiệp, đáp: “Cô chủ Băng Băng từ nhỏ đã có tình cảm sâu đậm với ông chủ và bà chủ, họ cũng không ngại tiếp tục nuôi dưỡng cô chủ Băng Băng. Ông Lý, ông cũng biết cô chủ Băng Băng được giáo dục theo tiêu chuẩn quý tộc, không còn thích hợp với cuộc sống bình dân này của ông nữa. Chúng tôi sẽ chuyển khoản năm triệu tệ xem như chi phí nuôi dưỡng cô Nhân Âm bao năm qua. Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ thu xếp để cô chủ Băng Băng có thời gian về đây thăm ông.”