Trúc Mã Lại Chọc Tôi Cười Rồi

Chương 20: Tớ sẽ… thử xem

Sau khi tỉnh dậy, Cao Hoài đã nhìn thấy Hứa Triều Vũ đang tựa vào thanh giường của mình, ánh mắt đầy vẻ u sầu, ngước lên nhìn trần nhà một góc bốn mươi lăm độ, hàng mi khẽ run run.

Đúng là dáng vẻ của mỹ nam khi vừa mới tỉnh ngủ!

Nhưng Cao Hoài lại thình lình hét lên: "Hứa Triều Vũ!"

Hứa Triều Vũ còn chưa mở hẳn mắt đã ngã lăn từ trên giường xuống.

Cũng may sàn nhà bằng phẳng, cậu ôm đầu ngồi đó một lúc, chờ cho cú sốc này qua đi rồi mới tỉnh táo lại: "Làm gì vậy hả!"

Cao Hoài cười hì hì: "Đây gọi là phương pháp đánh thức bằng đau đớn, tuyệt chiêu độc quyền của Cao Hoài, các em nhỏ đừng bắt chước nhé."

Hứa Triều Vũ trợn trắng mắt: "Thôi đi, tỉnh thì tỉnh rồi, nhưng nhỡ tớ bị đập đầu hỏng luôn thì sao?"

"Có hỏng thì mang đi bảo hành, biết đâu tương lai của cậu lại tươi sáng hơn chút đấy."

Hứa Triều Vũ lại trừng mắt, nhưng trên đường đến lớp cùng Cao Hoài, cậu đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi hỏi: "À… lần trước cậu thi thử môn Toán được bao nhiêu điểm?"

"99, không phải quên viết một bước nên bị trừ điểm sao? Ài, Lý Ý cũng thế, Triệu Hòa Tân thì viết sai đáp án, bị trừ hai điểm…"

Hứa Triều Vũ im lặng một lúc, cuối cùng quyết định bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Người ta vẫn nói, biết núi có hổ mà vẫn xông vào, học hành cũng giống vậy, không thử sao biết mình có thể làm được hay không.

"Ừm… cậu nghĩ tớ có thể lọt vào top 100 toàn khối trong kỳ thi giữa kỳ không?"

Cao Hoài sững sờ, sau đó phá lên cười: "Chuyện đó có gì là không thể? Cậu vốn dĩ đâu có tệ!"

Hứa Triều Vũ không đáp lại, chỉ mân mê vạt quần đồng phục. Ký túc xá cách lớp học không xa, khi đến nơi, Cao Hoài nhẹ nhàng đẩy đầu cậu một cái.

"Cậu nhóc này, sao tự nhiên lại buồn bã thế? Chẳng phải chỉ là thi cử thôi à? Thi xong là giải thoát rồi, tớ luôn tự nhủ như thế, vậy nên sẽ thấy dễ chịu hơn."

"Với lại, học hành cũng tùy cậu thôi, nếu thật sự không thể tập trung vào học thì thể thao của cậu cũng đâu kém gì, sau này vẫn có thể vào trường đại học tốt mà."

Từ nhỏ Hứa Triều Vũ đã khỏe mạnh, chạy nhanh, bật cao, thể lực cực tốt, luôn là ngôi sao sân vận động.

Thế nhưng, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện theo con đường thể thao. Không phải vì không biết, mà là cậu chưa từng có ý thức đó. Từ nhỏ, bố mẹ Hứa đã dạy rằng, học hành nghĩa là thi cử, thi được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.

Sau này, khi được Chu Trường Hạ kèm cặp, Hứa Triều Vũ mới thực sự hiểu khái niệm "học giỏi" là gì. Có một khoảng thời gian, cậu thực sự thiếu tự tin về bản thân, bởi dù có cố gắng thế nào, so với Chu Trường Hạ, cậu vẫn chỉ là tầm thường.

Giữa bạn bè với nhau, điều kiêng kỵ nhất chính là so sánh, thế nên ban đầu Hứa Triều Vũ không muốn vào trường số 17, thậm chí không muốn ai biết cậu và Chu Trường Hạ là bạn từ nhỏ.

Dù sao thì, một người đứng đầu khối, học sinh xuất sắc của lớp chọn, và một người như cậu… khác xa nhau quá.

Hứa Triều Vũ cúi đầu, thở dài thật khẽ: "Thôi vậy, cứ đi từng bước một, tớ sẽ… thử xem."

Cậu biết Chu Trường Hạ rất mong họ có thể học chung lớp, nên cậu cũng không muốn buông xuôi quá sớm.

Biết đâu chỉ là cậu phản ứng chậm thôi? Qua một thời gian nữa, điểm số sẽ khá lên thì sao?