Thấy thầy giáo bước vào lớp, Hứa Triều Vũ đành cất điện thoại đi.
Thật ra trường 17 không cho học sinh mang điện thoại, nhưng mọi người đều lén giấu, Hứa Triều Vũ cũng không ngoại lệ.
Dù sao thì cuộc sống học đường khô khan này cũng cần có điện thoại làm gia vị cho đỡ nhạt nhẽo.
Bạn cùng bàn của cậu là Cao Hoài, phía trước là Tôn Như Tri và Lý Ý, phía sau là Triệu Hòa Tân và Tiền Tiền.
Vì chuyện bữa sáng, cả ngày hôm đó Triệu Hòa Tân không thèm nói chuyện với Hứa Triều Vũ, đến giờ nghỉ cũng giả vờ ngủ, trưa thì lề mề dọn đồ, chẳng nhắc gì đến chuyện cùng nhau đi ăn.
Hứa Triều Vũ rất hiểu cậu ấy.
Dù sao thì cũng ngại mà.
Nhân lúc nghỉ trưa, Hứa Triều Vũ lén nhắn tin cho Chu Trường Hạ.
Đừng gọi mình là Viên Viên: [Chu Trường Hạ? Trường Hạ? Khóc Khóc?]
Trường Hạ từ tốn: [? Đừng gọi tớ như thế.]
Hứa Triều Vũ chẳng thèm nghe, bình thường Chu Trường Hạ gọi cậu là Viên Viên nghe còn vui vẻ lắm kìa. Đúng là chỉ cho quan trên đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.
Đột nhiên, Chu Trường Hạ gọi điện tới, Hứa Triều Vũ giật bắn mình, lập tức chui vào nhà vệ sinh nghe máy.
"Cậu làm gì đấy? Không ngủ trưa à?"
Giọng Chu Trường Hạ ở đầu dây bên kia nghe lạnh nhạt: "Ngủ rồi, nửa tiếng. Cậu thì sao?"
Hứa Triều Vũ ngáp một cái: "Tớ sắp ngủ rồi, cho cậu năm phút."
"Chuyện lúc sáng… tớ không cố ý lớn tiếng với cậu đâu, tớ chỉ… thấy khó chịu. Cậu chưa từng đối xử với tớ như thế, nhưng lại đối tốt với bạn cùng phòng. Sao vậy?"
Chu Trường Hạ nói chuyện với cái kiểu ấm ức khó tả, giống như hồi bé, khi anh nắm chặt tay áo Hứa Triều Vũ, nước mắt rưng rưng hỏi: "Tại sao cậu không chơi với tớ?"
Hứa Triều Vũ không biết phải làm gì với một Chu Trường Hạ như thế, cứ có cảm giác mình đang bắt nạt người ta vậy.
Rõ ràng hai người cao bằng nhau!
Mà Chu Trường Hạ trông còn khó gần hơn nhiều, đâu có vẻ gì dễ bắt nạt như cậu.
Tất nhiên, "dễ thương hoạt bát" là do Hứa Triều Vũ tự nhận thôi.
Dù nghĩ thế nhưng lời cậu nói ra lại là: "Rồi rồi, bạn cùng phòng tớ nói không cần tớ mua giúp nữa. Thật ra họ cũng quên mất chuyện đó, chỉ là thành thói quen. Lúc tập quân sự, tớ dậy sớm nhất phòng, mọi người đều mệt, chỉ có tớ là không."
Chỉ có tớ là không.
Có gì đáng tự hào sao?
Khóe môi Chu Trường Hạ vốn đang cụp xuống bỗng khẽ cong lên, như băng tuyết đầu mùa lặng lẽ tan ra. Anh vô thức cuộn tròn góc trang sách, rồi nhìn thời gian trên đồng hồ.
"Tớ không muốn giận cậu, chỉ là tớ… không thích người khác bắt nạt cậu. Cậu hiểu không?"
Hứa Triều Vũ sờ sờ vành tai.
Cảm thấy câu này nghe kỳ kỳ.
Làm lỗ tai cậu hơi nóng.
Sao giọng Chu Trường Hạ nghe hay quá vậy? Sao trước đây cậu không để ý nhỉ?
Hứa Triều Vũ vốn là người không giấu được chuyện gì: "Giọng cậu hay ghê, không giống tớ, mấy năm trước mẹ tớ còn bảo giọng tớ giống… vịt đực."
"Giọng cậu cũng hay mà." Chu Trường Hạ nheo mắt cười, "Cậu mau ngủ đi, rồi học hành chăm chỉ. Chờ đến khi thi giữa kỳ, cậu thi vào top 100, rồi qua lớp của tớ học, chịu không?"
Hứa Triều Vũ: "…"
Khối mười có tất cả hai mươi bảy lớp.
Bây giờ chưa phân ban mà muốn vào top 100?
Hứa Triều Vũ cảm thấy Chu Trường Hạ đang làm khó cậu. Lần trước thi toán, cậu xếp hạng ba mươi bảy trong lớp, đứng thứ chín từ dưới lên, thua xa những gì Chu Trường Hạ mong đợi.
"… Ờ, cậu ngủ thêm đi, bye."