Trúc Mã Lại Chọc Tôi Cười Rồi

Chương 14: Quê của cậu là một huyện nhỏ

Dù Hứa Triều Vũ có không cam tâm thế nào đi nữa, vào trường 17 rồi thì cậu vẫn phải tuân theo nội quy.

Trước khi nhập học, tóc cậu hơi dài nên phải đi cắt. Điện thoại và các thiết bị điện tử bị thu lại.

Thậm chí, máy sấy tóc của Hứa Triều Vũ cũng bị tịch thu.

Bởi vì tóc cậu nhiều, lại để hơi dài, nên thường thích sấy khô trước khi đi ngủ.

Triệu Hòa Tân thấy máy sấy tóc thì ngạc nhiên: "Hóa ra trước đây cậu còn được dùng máy sấy tóc à! Trường tớ quản chặt lắm, không cho mang đâu."

Hứa Triều Vũ: "Trước đây tớ học bán trú."

Triệu Hòa Tân lại sửng sốt: "Thế nhà cậu mua nhà trong khu vực trường à, hay thuê nhà gần trường? Ba mẹ tớ không nỡ mua, với lại cũng muốn tớ ở ký túc để rèn luyện."

Hứa Triều Vũ nghĩ nghĩ rồi giải thích về quê mình.

Quê của cậu là một huyện nhỏ.

Rất nhỏ, đến giờ vẫn chưa có KFC hay Mc Donald"s, xe buýt cũng lèo tèo vài chuyến, vì mọi người toàn đi bộ.

Giữa huyện có một con sông, hai cây cầu lớn bắc ngang nối nam bắc, nhà Hứa Triều Vũ ở bờ bắc, trường cậu ở bờ nam.

Sáng ra, cậu bắt tuyến số 3 qua cầu, xuống xe đi bộ thêm mười mấy phút là đến trường. Trường nằm ngay sát sông, có năm lũ lớn suýt nữa nhấn chìm cả sân trường.

Nhịp sống ở huyện chậm rãi, vì vốn dĩ cũng chẳng nhanh nổi. Mọi người quanh quẩn vài con phố, hoặc đến hai siêu thị lớn nhất ở đó để dạo chơi.

Hứa Triều Vũ thích nhất là đạp xe dọc bờ sông, bên cạnh là các cô chú tập thể dục dưỡng sinh. Đó là cuộc sống mười sáu năm qua của cậu.

Chưa bao giờ cậu cảm thấy có gì không đúng.

Nhưng bây giờ, Hứa Triều Vũ bỗng nhận ra, mấy bạn cùng phòng của cậu đều là người thành phố.

Đặc biệt là Triệu Hòa Tân, sau khi nghe xong thì nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thương hại.

"Thảo nào, haiz, chắc cậu phải rất vất vả mới thi đỗ trường 17 nhỉ? Cũng đúng thôi, một huyện nhỏ mà… Cố lên, sau này lên đại học, vào thành phố lớn, mọi thứ sẽ tốt hơn."

Hứa Triều Vũ không cảm thấy có gì không tốt.

"Nhưng mà quê tớ nhiều món ngon lắm, lại rẻ nữa. Tớ thấy ở đây cái gì cũng đắt."

"Thành phố lớn mà."

"Nhưng cũng đâu có đắt lắm?"

Tiền Tiền vừa nộp điện thoại xong, nghe vậy đảo mắt: "Người ta không được phép tiết kiệm hả?"

Triệu Hòa Tân khựng lại: "Tớ chỉ thấy kiểu suy nghĩ đó không ổn thôi."

Tiền Tiền "ồ" một tiếng, kéo Hứa Triều Vũ ra một bên: "Này, tớ thấy cậu ta kỳ kỳ thế nào ấy."

Hứa Triều Vũ vốn là người vô tư, nghe vậy còn gãi đầu: "Thế à? Tớ thấy cậu ấy… ừm… cũng cũng."

"Đúng đúng đúng, cậu cũng cảm thấy thế chứ gì!"

"Rất thú vị."

"…"

Tiền Tiền nhìn cậu với vẻ mặt khó tả.

Hứa Triều Vũ vẫn tiếp tục: "Giống tên của cậu, cũng thú vị."

Tiền Tiền sửng sốt: "Cậu mắng tớ đấy à? Tớ tốt bụng giúp cậu, cậu lại mắng tớ?"

"Mắng cậu? Có đâu." Hứa Triều Vũ không hiểu mình đắc tội gì, "Cậu nghĩ xem, tên của cậu dễ hiểu, rõ ràng. Cậu ta cũng vậy, lời cậu ta nói rất… dễ hiểu."

Tiền Tiền chậm rãi giơ ngón cái: "Tuyệt, trong ví von tưởng chừng vô lý của cậu lại ẩn chứa triết lý sâu sắc. Ẩn dụ bạn học của chúng ta là một người thẳng thắn, có khuyết điểm nhưng vẫn đáng được ghi nhận. Tớ thực sự phải học hỏi cậu đấy!"

Trên đầu Hứa Triều Vũ chậm rãi hiện lên mấy dấu chấm hỏi.

Tớ chỉ tiện miệng nói một câu thôi mà.

Cậu đang nghĩ cái gì vậy?