Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Cho Chồng Hào Môn Ra Chuồng Gà

Chương 6

Thật lòng mà nói, Trần Ánh Lê có chút bực bội. Cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong lúc lật tìm danh bạ, cô phát hiện một số điện thoại tên là “Trợ lý Giang Định”.

Cô do dự vài giây, rồi quyết định gọi.

Lâm Dịch nhìn thấy cái tên nhảy nhót trên màn hình điện thoại, trong lòng rối như tơ vò. Cậu ta liếc nhìn Giang Định đang lạnh tanh, lén tìm một chỗ vắng người nghe máy: “Phu nhân, tôi không biết lần này cô lại định làm gì nhưng xin cô thật sự đừng...”

Chưa nói hết câu, Trần Ánh Lê đã ngắt lời cậu ta: “Anh là trợ lý của Giang Định à?”

Lâm Dịch không biết Trần Ánh Lê lại bày trò gì, người có tính tình tốt như cậu ta cũng có chút tức giận: “Phu nhân, tâm trạng của Giang tiên sinh dạo này không tốt, tôi khuyên cô đừng tự chuốc lấy phiền phức.”

Trần Ánh Lê cảm nhận được người đầu dây bên kia cũng không ưa gì mình, hiện tại cô cũng rất bực: “Anh có lịch sự không vậy? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi Giang Định, phiền anh hỏi giúp tôi xem Giang Định lúc nào rảnh, anh yên tâm, tôi sẽ không mặt dày bám lấy anh ta.”

Lâm Dịch căn bản không tin lời cô nói, Trần Ánh Lê dăm bữa nửa tháng lại đến dò hỏi lịch trình của Giang tiên sinh, không ít lần đề nghị muốn gặp mặt Giang Định nhưng lần nào gặp cũng ầm ĩ không hay.

Cậu ta hít sâu một hơi, dần bình tĩnh lại: “Được, phu nhân.”

Cúp máy xong, Trần Ánh Lê liền bị phó đạo diễn gọi ra quay tiếp.

Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của cô, cũng không phải cảnh quay quan trọng, đạo diễn rõ ràng cũng không trông mong gì vào diễn xuất của cô, quay hai lần liền cho qua.

Tan làm xong, Trần Ánh Lê trở về căn nhà mà cô đang ở.

Một căn hộ có chút xa lạ với cô.

Hai phòng ngủ, một phòng khách, trang trí rất ấm cúng.

Trên đường về, Trần Ánh Lê lại tìm được không ít tin tức trên mạng, cô còn chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn với Giang Định, sau khi tốt nghiệp cũng không đi tìm việc. Gần đây túng thiếu quá nên mới nhận bộ phim này, cũng chỉ hơn tuyến mười tám một chút.

Nói tóm lại, sự nghiệp của cô không được suôn sẻ cho lắm.

Trang Tích Hải lái xe đưa cô về, nhìn căn nhà lạnh lẽo không có hơi người, nói: “Có một chương trình tạp kỹ vớ vẩn đang tìm em, có lẽ muốn em phối hợp xào couple.”

Trần Ánh Lê chỉ vào mình: “Nhưng em không phải đã kết hôn rồi sao? Xào kiểu gì?”

Trang Tích Hải lúc đầu nhận được yêu cầu này của đạo diễn cũng ngây ra, sau đó cô ấy liền nghĩ thông: “Thời đại toàn dân cuồng đường, chỉ cần em chịu bán couple, ắt sẽ có người mua.”

Cô ấy sợ Trần Ánh Lê không đồng ý, lại vỗ vai cô, ân cần nói: “Lê béo à, em tốt nghiệp xong liền cam tâm tình nguyện ở nhà không đi làm nhưng bây giờ giới giải trí là thiên hạ của người trẻ, chúng ta nên thỏa hiệp thì cứ thỏa hiệp.”

Trần Ánh Lê vừa mới kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng, Alipay, WeChat.

Thật lòng mà nói, cộng lại rất là sốc.

Tổng cộng chỉ có bốn ngàn ba trăm tệ.

Quá thảm hại.

Sao cô có thể thiếu tiền đến mức này?

Nghèo đến mức người nghe rơi lệ, người thấy xót xa.

Thế nhưng tủ quần áo của cô toàn là váy áo hàng hiệu, kệ trong phòng thay đồ bày đầy túi da cá sấu phiên bản giới hạn, trang sức giá trị mấy chục triệu.

Trang Tích Hải không chút lưu tình nói cho cô biết: “Đây đều là đồ em tiêu tiền của Giang Định mua trước kia.”

Khi Giang Định còn yêu cô, khi cặp vợ chồng hào môn này còn chưa trở mặt, cô là một phu nhân hào môn tiêu xài phóng khoáng nhất, mua đồ không cần nhìn giá, thích gì liền mua nấy, căn bản không cần suy nghĩ.

Trần Ánh Lê hiểu ra: “Cho nên sau khi bị anh ta đá, em chỉ có thể đáng thương sống khổ sở thôi à?”

Trang Tích Hải gật đầu: “Đúng vậy.”

Trần Ánh Lê cảm thấy cô hẳn là hiểu rõ Giang Định, người này từ nhỏ đã là con cưng của trời, thứ gì muốn chưa từng không có được, người mình thích chỉ cần vẫy tay liền đến bên cạnh. Sự kiêu ngạo trong xương tủy của anh ta tạo nên tính cách ngạo mạn, xấu tính.