Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Cho Chồng Hào Môn Ra Chuồng Gà

Chương 5

Nghe thôi đã thấy bực mình.

Trần Ánh Lê gật đầu: “Em biết rồi.”

Trang Tích Hải hiếm khi thấy cô nghe lời như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trần Ánh Lê thật sự không nhớ gì về mấy năm gần đây.

Càng không hiểu nổi sao mình lại thích người đàn ông này đến vậy.

Chẳng lẽ lúc đó cô nông cạn thế sao? Chỉ nhìn mặt à?

Trần Ánh Lê thở dài, lấy hết can đảm đăng nhập vào tài khoản Weibo phụ mà ai cũng biết của mình, cô thấy rất nhiều tin nhắn hỏi thăm.

[Đôi khi tôi thật sự quên mất Giang Định đã có vợ, ai hiểu không? Nhưng Trần Ánh Lê đúng là dở hơi, cứ lúc nào cư dân mạng sắp quên cô ta thì cô ta lại nhảy ra làm trò để bị chửi, tôi càng ngày càng tin Giang Định cưới cô ta là do bị cô ta gài bẫy! Gì mà thanh mai trúc mã, từ vườn trường đến lễ đường, toàn là lừa đảo!]

[Ly thân hai năm là đủ điều kiện ra toà ly hôn rồi, thật mong chờ ngày ly hôn, lúc đó tôi nhất định sẽ mở tiệc ăn mừng.]

[Trần Ánh Lê tha cho Giang Định đi, Giang Định bao năm sự nghiệp chỉ có vết nhơ duy nhất là mày, đừng có bám riết lấy anh ấy nữa, không xứng là không xứng, làm trò cười trên mạng hai năm còn chưa đủ à? Sao không chết đi?]

Trần Ánh Lê đọc xong bình luận, khoé miệng cong lên, ba phần lạnh lùng, ba phần mỉa mai, bốn phần hờ hững.

Cô không thể.

Trần Ánh Lê xoá bài đăng mỉa mai Tôn Nguyệt Âm kia.

Cô cảm thấy mình phải hỏi rõ Giang Định chuyện mấy năm nay rốt cuộc là thế nào.

Ký ức của cô vẫn dừng lại ở năm lớp 12, cô tự thấy mình và Giang Định ít nhất cũng thuộc nhóm quan hệ không tệ.

Sau đó, cô thử gọi điện thoại cho Giang Định mới phát hiện mình đã bị Giang Định chặn số.

Trần Ánh Lê: “?”

Cô thật sự không có ý định quấy rối anh ta mà, làm ơn đi!

“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận.”

Trần Ánh Lê nghe giọng nữ tổng đài lạnh tanh phát ra từ điện thoại, cảm nhận rõ ràng sự ghét bỏ mà Giang Định dành cho mình.

Cô cúp máy, mở WeChat, khung chat với Giang Định được cô ghim lên đầu danh sách.

Lạ thật, cô lại lưu tên anh ta là: [Giang Định tuổi 19]

Mở khung chat ra, tin nhắn cuối cùng đã từ rất lâu rồi, cô lướt ngón tay trên màn hình vài cái, lịch sử trò chuyện dễ dàng hiện ra hết, về cơ bản toàn là những lời lẽ nịnh nọt, hạ mình của cô.

Trần Ánh Lê cân nhắc một hồi, cô lấy hết can đảm và suy nghĩ kỹ xem nên bắt đầu câu chuyện thế nào: [Xin chào, nghe nói em là vợ anh nhưng hiện tại em bị mất trí nhớ rồi.]

[Không biết anh có rảnh không? Em muốn nói chuyện với anh một chút.]

Trần Ánh Lê kiểm tra kỹ lại, đảm bảo không có lỗi chính tả, giọng điệu cũng không có vấn đề gì, rất khách sáo, rất lịch sự, rất ngoan ngoãn, cô bấm gửi, nhưng gần như ngay lập tức cô nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ chói mắt.

Đúng như dự đoán, cô đã bị Giang Định chặn cả WeChat.

Mẹ kiếp.

Trái tim đàn ông còn cứng hơn cả “cậu nhỏ” của họ.