Sau Khi Xuyên Về Tôi Trở Thành Quán Quân Thế Giới

Chương 13: Miệng chó không mọc được ngà voi

“Khoan đã, máy tính của mình đâu??” Yến Thịnh nhìn đống dây nhợ bị rút lung tung trên bàn, há hốc mồm không thể tin nổi.

Phú Quý rất biết điều, nằm sấp xuống chân anh, sủa một tiếng "Gâu" đầy vô tội.

Yến Thịnh trầm mặc một lúc, suy nghĩ về mùi nước hoa trong phòng.

Mẹ anh thường dùng những mùi hương có phần trầm ấm, thiên về mùi gỗ, còn trong phòng anh lúc này lại thoang thoảng hương trái cây.

Anh hừ lạnh, bước ra khỏi phòng, lập tức tiến thẳng đến cánh cửa phòng đang đóng chặt khác.

Ánh đèn hắt ra từ khe cửa dưới cho thấy chủ nhân căn phòng vẫn chưa ngủ.

Yến Thịnh giơ tay đập cửa “RẦM RẦM” đầy chấn động.

“Rồi rồi! Đừng gõ nữa!!” Bên trong vang lên tiếng bước chân lộc cộc, chẳng mấy chốc cửa phòng mở ra.

Yến Mạn khoác bộ đồ lông xù ở nhà, chỉ liếc nhìn Yến Thịnh một cái rồi lập tức quay về ghế bên cạnh máy tính, tiện tay vắt chiếc tai nghe lên cổ. “Ơ? Sao anh về sớm thế?”

“Anh về nhà mà còn phải cần mày phê chuẩn ký tên đóng dấu chắc?” Yến Thịnh tức tối, bước vào phòng cô em, ánh mắt lập tức dừng lại trên chiếc case máy tính hình kim tự tháp đặt trên bàn. “Mày bị gì thế? Không có máy riêng hay sao mà lấy case của anh?”

“Anh nghĩ em muốn chắc? Cái case của em hôm qua bị Phú Quý đạp một phát rơi xuống đất, giờ hỏng luôn rồi! Bất đắc dĩ mới mượn tạm cái của anh thôi, hiểu chưa?” Yến Mạn chẳng thèm liếc nhìn Yến Thịnh, ngón tay vẫn gõ bàn phím liên tục. “Nói nghe như thể em thèm cái case rởm của anh lắm ấy.”

Phú Quý đắc ý vẫy đuôi bên chân cô, như thể khoe chiến công.

“Không thèm là tốt, trả máy đây.” Nói xong, Yến Thịnh định rút dây khỏi case.

“Ê ê ê! Đừng có động đậy! Em đang đánh xếp hạng đây!!” Tầm mắt bị cánh tay anh che khuất, Yến Mạn không chút do dự vung tay đập thẳng vào cánh tay Yến Thịnh. “Tránh ra!”

“Đang đánh xếp hạng đúng không…” Yến Thịnh thu tay lại, lạnh lùng đứng sau lưng cô, nhìn thao tác trên màn hình.

Ngay lúc Yến Mạn điều khiển tướng của mình đứng sau lưng đồng đội, cẩn thận tung khiên bảo vệ...

Yến Thịnh thản nhiên duỗi một ngón tay, ấn xuống phím D trên bàn phím.

Nhân vật trong game của Yến Mạn lập tức “vèo” một cái, lướt thẳng vào lòng địch.

Trong chớp mắt, đối thủ lập tức tung kỹ năng dồn dập.

Màn hình tối sầm.

“Anh làm cái gì đấy!!” Yến Mạn giật tai nghe xuống, ném mạnh lên bàn, phát ra tiếng động không nhỏ, hùng hổ trừng mắt nhìn Yến Thịnh.

Yến Thịnh khoanh tay, tựa lưng vào ghế của cô, nhàn nhã đáp: “Hừm.”

“Anh xong đời rồi! Mai em sẽ méc mẹ!” Yến Mạn thấy ông anh trai vẫn thờ ơ, tức giận hất mặt đi, chờ nhân vật trong game hồi sinh.

“Oh~” Yến Thịnh đáp lại bằng giọng điệu vô cùng lơ đễnh, cố tình kéo dài âm điệu, “Vậy anh cũng kể với mẹ là lúc nửa đêm anh về nhà, nghe trên tầng hai vang lên tiếng cười không dứt, anh lần theo âm thanh, phát hiện ra cô em gái thân yêu của mình đang vui vẻ chơi game với một người bạn đặc biệt, đã thế còn gọi người ta là bảo bối ——”

“Câm miệng!!” Yến Mạn bật dậy, đá thẳng vào cẳng chân anh trai.

“Cãi không lại liền động tay động chân? Nhà mày không được dạy dỗ à?” Yến Thịnh nhếch mày, nửa ngồi xổm xuống, ngước lên nhìn cô.

Yến Mạn giơ ngón trỏ kéo nhẹ mí mắt, làm mặt xấu với Yến Thịnh: “Bị anh ăn mất rồi.”

Yến Thịnh còn chưa kịp phản bác, thì ngay lúc đó, trong tai nghe của cô vang lên giọng một người đàn ông:

“Lão bản không sao chứ?”

Anh chợt sững người, nhìn sang màn hình của Yến Mạn, nhướn mày: “Tên bồi chơi nào đây? Có phải cái mẹ nhắc đến hôm trước không? Đừng bảo là anh mày đoán trúng rồi nhé?”

“Trúng cái gì mà trúng?” Yến Mạn bực bội đáp. Đồng thời, cô nàng cũng nhanh chóng gõ “Không sao” vào khung chat trong game rồi tắt micro. “Tên bồi trước chơi cũng ổn, nhưng sau này tưởng quen thân rồi thì bắt đầu thả lỏng, lại còn lấy tiền xong là lười, thử nghiệm mấy kiểu đánh linh tinh. Nào là pháp sư đường giữa, tấu hài xạ thủ, bọ ngựa đi rừng, đến mức chẳng chịu dùng tướng sở trường. Sau khi thua liên tục mấy trận, em cho anh ta bay màu luôn.”

“Đúng kiểu phân nô nhỉ? Thế bây giờ mày thuê ai? Có đủ sức gánh cái ‘tiểu thái kê’ này không?” Yến Thịnh đứng thẳng dậy, chống tay lên bàn, nhìn vào màn hình.

*Phân nô: dùng để chỉ những nhân vậ cam chịu, nhu nhược, bị hành hạ nhưng vẫn trung thành, tôn sùng hoặc yêu kẻ ngược đãi mình.

“Em đang đánh xếp hạng đơn, bốn người này đều là bồi chơi hết.” Yến Mạn nhếch môi, đầy tự hào. “Em lượm trên Tieba đó, nguyên một team ‘Năm Nguyên Chiến Thần’ luôn.”

“Năm Nguyên Chiến Thần” – nhìn tên đoán nghĩa, bồi chơi một ván game chỉ lấy có 5 đồng.

Yến Thịnh liếc nhìn Yến Mạn, rồi lại nhìn qua màn hình.

“Yến Mạn à, nếu em đang gặp khó khăn về tài chính thì cứ nói với anh một tiếng. Chỉ cần em năn nỉ vài câu, anh sẽ cho em hẳn 200 đồng.”

“… Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, lười đôi co với anh.” Yến Mạn lườm hắn một cái, rồi lại nói: “Nhưng mà công nhận cái ông đường giữa này mạnh thật đấy! Em thấy còn khỏe hơn cả thằng mid trong đội các anh nữa.”

“Anh ta gánh team suốt từ nãy đến giờ, ván nào cũng MVP, đánh nguyên một buổi tối mà MVP lúc nào cũng nằm trên tay ảnh.”

Yến Thịnh cười khẩy: “Trình như này mà cũng đòi khoe? Rank Hoàng Kim nhỏ nhoi, buồn cười thật.”

“Không tin thì anh thử xem?” Yến Mạn thách thức, “Nếu anh giành được MVP, em sẽ trả máy lại cho anh, nhịn chơi game hai ngày luôn. Nhưng nếu anh không giành được, thì mai anh phải mua cho em một cái máy mới.”