Điện thoại của Yến Thịnh rung liên tục trên bàn suốt cả một ván game. Đến khi phá hủy nhà chính của đối thủ, cuối cùng anh cũng không nhịn nổi nữa mà cầm điện thoại ra ban công nhận cuộc gọi:
“Mẹ, con đang huấn luyện. Mẹ gọi dồn dập như này làm con tưởng ba nɠɵạı ŧìиɧ rồi bị mẹ bắt gặp đấy.”
“Cái miệng quạ đen của con mà không nói được lời hay thì im luôn giùm mẹ!” Giọng của Qua Tư Ngôn - mẹ Yến Thịnh vang lên qua điện thoại, chấn động cả màng nhĩ.
Yến Thịnh nheo mắt, đưa điện thoại ra xa một chút: “Có chuyện gì vậy, mẹ nói đi.”
“Mạn Mạn không phải đang nghỉ về nhà sao? Mấy ngày nay mẹ thấy con bé toàn chơi game với ai đó, ở trong nhà cười khúc khích cả ngày. Mẹ nói vài câu thì còn cãi lại nữa. Con nói xem, có phải nó hư rồi không? Suốt ngày chỉ biết chơi game, không làm việc đàng hoàng, như vậy thì có ra gì không?”
Yến Thịnh cảm thấy mẹ mình đang bóng gió chửi xéo mình: “Mẹ, mẹ đang ám chỉ con đó hả?”
“Mẹ vốn không có ý đó, nhưng con vừa nhắc thì thấy cũng hợp lý đấy.” Qua Tư Ngôn đáp. “Lúc rảnh rỗi, con chơi game với em đi, đừng để con bé theo mấy người không đàng hoàng.”
“Con bận luyện tập với thi đấu suốt ngày, nào có thời gian dắt nó chơi. Mà nó chơi với ai thế? Bạn cùng lớp hay bạn bè gì à?” Yến Thịnh bất lực hỏi.
“Không phải, nó nói là ‘bồi chơi’ gì đó. Con nói xem, cái ‘bồi chơi’ này nghe tên là đã thấy không đứng đắn rồi!” Qua Tư Ngôn sốt ruột đến mức vỗ đùi cái đét. “Mạn Mạn mới bao nhiêu tuổi chứ? Độ tuổi này lại đang dậy thì nổi loạn, mẹ thật sự sợ nó hư mất. Nhỡ đâu nó đột nhiên nghĩ quẩn, muốn yêu đương với cái tên bồi chơi nào đó, mẹ không phải sẽ tức đến ngất xỉu sao?”
“Bồi chơi cũng không hẳn là không đứng đắn như mẹ nghĩ đâu.” Yến Thịnh giải thích sơ lược về nghề này. “Chỉ là bỏ tiền ra thuê người chơi game cùng mình thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều quá.”
“Thế nhưng ngày nào cũng chơi game cười vui đến vậy… Bồi chơi không được phép yêu đương với khách hàng à?”
Yến Thịnh im lặng một lát: “Cũng không phải là không thể, mà thực ra cũng khá nhiều trường hợp rồi ấy.” Cậu cười lạnh, “Nhưng nếu Yến Mạn dám yêu đương với bồi chơi, con sẽ lập tức lái xe về nhà, đánh cho con bé đến mức mẹ cũng không nhận ra luôn.”
Qua Tư Ngôn: “... Thế thì cũng không cần đến mức đó. Nhưng mà sao con biết rõ vậy? Chính con cũng từng thuê bồi chơi à? Hay là con yêu đương với bồi chơi?”
“Con mạnh như thế này, thuê bồi chơi làm gì? Chẳng lẽ con bỏ tiền ra để dẫn người ta chơi chắc?” Yến Thịnh cười nhạt. “Là Tùng Minh tìm đó. Mẹ cứ yên tâm đi.”
Sau khi cúp máy, Tùng Minh mở cửa ban công, bước đến bên cạnh Yến Thịnh, chìa cho anh một điếu thuốc:
“Bồi chơi gì cơ? Cậu vừa gọi điện với ai thế?”
“Với mẹ tôi. Bà ấy nói dạo gần đây Yến Mạn thuê bồi chơi chơi game cùng, chơi vui lắm, nên lo con bé yêu đương.” Yến Thịnh nhận lấy điếu thuốc, bật lửa châm, rít một hơi rồi nhả khói.
“Mạn Mạn à?” Tùng Minh cúi đầu cười bất lực. “Nói thật thì tiểu cô nương bồi chơi xinh đẹp không ít đâu, mà ai cũng biết chơi game cả. Sao cậu không thử tìm một người yêu đi?”
“Có cần tôi kể lại chuyện cậu bị bồi chơi lừa tiền lừa tình không?” Yến Thịnh lườm hắn. “Cả đời này tôi không bao giờ yêu đương với bồi chơi.”
“Tôi nói sai là thành chó.”
Rạng sáng ngày 25 tháng Chạp, đường cao tốc tấp nập xe cộ như dòng nước chảy.
Yến Thịnh lái xe theo nhịp điệu của bản nhạc trong xe, ngón tay trắng nõn đặt trên vô lăng gỗ chắc chắn, trông có vẻ rất thư thái.
“Lát nữa cậu đưa tôi về nhà trước, rồi hẵng quay xe về chỗ mình sau nhé. Làm phiền cậu rồi, Thịnh Nhi.” Tùng Minh gác tay lên cửa sổ xe, chống cằm, giọng điệu lười biếng.
Yến Thịnh khẽ “chậc” một tiếng: “Tự lái xe về thì không chịu, cứ bắt tôi vòng đường xa làm gì. Cậu thừa biết tôi chẳng thích lái xe.”
“Biết chứ, nhưng chẳng phải tôi đang giúp cậu từ từ khắc phục cái tính xấu đó sao?” Tùng Minh cười nói. “Mà này, hôm qua bảo đánh xong trận cuối cùng thì được nghỉ Tết Âm lịch, thế mà Tổ Kim Minh chẳng buồn giả vờ gì cả, đấu xong cái là đi thẳng ra sân bay, chẳng thèm về câu lạc bộ.”
“Không về nhà thì chẳng lẽ quay lại câu lạc bộ chơi Mạt Chược với bọn họ chắc?” Xe mở điều hòa ấm, khiến người ta hơi buồn ngủ. Yến Thịnh hạ cửa kính một khe nhỏ, luồng gió lạnh đêm khuya lập tức ùa vào, thổi rối mái tóc anh, cũng làm cơn buồn ngủ tan đi ít nhiều. “Mặc kệ cậu ta.”
Sau khi đưa Tùng Minh về nhà, Yến Thịnh lại lái xe về nhà mình. Lúc về đến nơi thì đã hơn hai giờ sáng.
Anh đỗ xe vào gara, xoay chìa khóa trong tay rồi đi ngang qua vườn hoa, bước vào nhà.
Phòng khách tối om. Anh giơ tay bật đèn, chìa khóa xe theo đà ném lên bàn trà, tạo nên một âm thanh thanh thúy.
“Gâu!!”
Một con chó lớn lông đen trắng không biết từ góc nào lao tới, quẫy đuôi chạy quanh Yến Thịnh, mừng rỡ đến mức xoay vòng vòng.
“Phú Quý, đừng quấy nữa, đi tìm chị mày chơi đi.” Yến Thịnh lùi lại hai bước, đổi giày, vừa cởϊ áσ khoác vừa lên lầu về phòng.
Phú Quý chẳng thèm để ý, tung tăng chạy theo chủ nhân lên lầu, chui vào phòng anh. Khi Yến Thịnh bật đèn, một mùi nước hoa phụ nữ thoang thoảng bay vào mũi.
Anh nhăn mũi, đi đến cửa sổ mở toang ra cho thoáng, sau đó ngồi xuống bàn, chuẩn bị bật máy tính.
Nhưng mà...
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Thịnh: Gâu gâu gâu!!
(Tác giả từng thuê bồi chơi và cũng từng làm bồi chơi, không có ý kỳ thị, chỉ là yêu cầu của cốt truyện. Không có bất kỳ thành kiến nào với nghề này.)