Mùa xuân vừa đến, trời vẫn se lạnh, mưa bụi lất phất nhẹ như tơ.
Hoàng thành nguy nga sừng sững, cửa cung Tử Thần Điện lại đang đóng chặt. Bên trong, hương trầm tỏa ra từ lư hương đồng chạm vàng, từng làn khói mỏng quấn quanh rèm dày buông kín. Triệu Cẩm Phồn nằm bất động trên giường.
Tiểu thái giám Phúc Quý quỳ gục bên cạnh, khóc lóc thảm thiết như trời sắp sập, nước mắt lã chã rơi không ngừng.
Lần gần nhất hắn khóc thê thảm như vậy là khi tiên đế qua đời.
Tiếng khóc rền rĩ vang bên tai Triệu Cẩm Phồn khiến mí mắt nàng vốn đang nhắm chặt cũng khẽ động đậy.
“Bệ hạ, người bảo Phúc Quý biết phải làm sao đây? Mấy hôm trước vừa khỏi cảm lạnh, sao người lại vội vàng tổ chức săn bắn? Tổ chức thì cũng thôi đi, bình thường người lười nhác là thế, lại quý mạng biết bao, cứ làm cho có cũng được rồi, cớ gì lại chạy đi luyện ngựa? Đã vậy người còn chọn ngay con ngựa hung dữ nhất, giờ thì hay rồi, bị ngã ngựa đập đầu, không chết cũng mất nửa cái mạng. Nếu người có mệnh hệ gì, Phúc Quý này biết ăn nói sao với tiên đế trên trời?”
Triệu Cẩm Phồn thầm thở dài.
Phụ hoàng nàng khi còn sống không có tài cũng chẳng có đức, mười mấy năm nắm quyền chẳng làm được gì đáng kể. Điều duy nhất nổi bật ở ông là niềm tin vào chuyện đông con nhiều phúc, gieo mầm mống khắp chốn hậu cung, chưa đến ba mươi tuổi đã có bảy tám hoàng tử.
Còn nàng, Triệu Cẩm Phồn, chính là đứa con thứ chín, chào đời khi ông vừa bước sang tuổi ba mươi.
Từ nhỏ, nàng đã yếu ớt hơn các huynh đệ, tay chân mảnh khảnh, thậm chí còn thấp hơn nửa cái đầu so với đệ đệ thứ mười kém nàng một tuổi.
Điều này khiến mẫu thân ruột của nàng - một người luôn hiếu thắng - vô cùng lo lắng. Toàn bộ các món ăn bổ dưỡng chẳng khác nào dòng nước chảy, không ngừng được đưa vào cung của nàng.
Những món ăn đó quả thật rất hiệu quả, chỉ tiếc là lại có tác dụng ở chỗ không nên, khiến nàng phải siết áo ngực chặt hơn.
Tay chân nàng vẫn mảnh mai như trước, thêm vào đó là đôi mắt dài hơi xếch đầy cuốn hút và gương mặt thanh tú xinh đẹp, khiến vẻ ngoài càng khó phân biệt nam hay nữ.
Ngay cả tứ huynh - người chưa từng bận tâm đến nhan sắc, ngày ngày chỉ biết vung đao múa kiếm - cũng không nhịn được mà cảm thán: “Nếu lão Cửu là nữ nhân, chắc chắn sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.”
Lời này vốn là khen nhan sắc nàng, nhưng mẫu thân ruột của nàng lại không vui.
Dù sao thì tổ tiên gia tộc Đại Chu cũng giành được nước non trên lưng ngựa. Mang theo ước vọng lớn lao, bà hy vọng “con trai” mình có thể nối gót tổ tiên, bớt đi phần yếu ớt trở nên mạnh mẽ kiên cường, vừa thông minh vừa gan dạ.
Chỉ tiếc đời chẳng như mong muốn.
Những hoàng tử khác mới một tuổi đã biết trăm chữ, bi bô gọi cha làm tiên đế vui sướиɠ. Còn Triệu Cẩm Phồn ba tuổi mới chịu mở miệng nói, mười tuổi mới thuộc được vài bài thơ khó nhằn.
So với hình mẫu con trai lý tưởng trong lòng mẫu thân, nàng còn kém xa một trời một vực.
Nhưng bà vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Bà tin rằng dù “con trai” mình có chậm chạp đến đâu, thì như người xưa nói chim chậm thì phải bay sớm, chỉ cần chăm sóc dạy dỗ cẩn thận, nhất định đứa trẻ sẽ trưởng thành tài giỏi.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, bà đã hiểu thế nào là gỗ mục không thể đẽo.
Triệu Cẩm Phồn từ nhỏ đã lười biếng. Trong khi các hoàng tử khác buộc tóc lên xà nhà, dùng kim chích vào chân để cố gắng học hành, nàng lại chạy đi chơi trò gia đình với cung nữ. Khi họ đội nắng luyện cưỡi ngựa, thi đấu đánh bóng, nàng lại ham mát, trốn trong cung ngủ vùi.
Tuy vậy, chuyện này cũng không hẳn là xấu.
Chẳng hạn như khi sát thủ bất ngờ tấn công trường học trong cung, các huynh đệ của nàng đều bị thương. Trong đó, thập đệ đệ vốn học tốt nhất, lại bị sát thủ chém trúng, cánh tay phải bị chặt đứt trở thành tàn phế.
Hay như tam ca ca - người giỏi nhất trong việc cưỡi ngựa - khi đang thi đấu đánh bóng trên ngựa với các huynh đệ khác, con ngựa bỗng phát điên, cả người lẫn ngựa lao xuống vách núi mất mạng ngay tại chỗ. Lục Hoàng tử - người được phụ hoàng yêu quý nhất - cũng bị va chạm mà gãy cả hai chân.
Còn Triệu Cẩm Phồn thì may mắn tránh được hết những tai họa đó.
Ngày tháng trôi qua, nàng bình yên lớn lên, trở thành một kẻ vô dụng nhưng đẹp đẽ.
Cuối cùng, mẫu thân nàng cũng nhận ra thực tế, không còn ôm hy vọng viển vông nữa. So với ngai vàng, tích góp chút tiền bạc rồi sớm đến vùng đất được ban cho để an hưởng tuổi già có vẻ thực tế hơn nhiều.
Nhờ gương mặt xinh đẹp và vẻ ngoài vô hại, Triệu Cẩm Phồn luôn được các ca ca yêu quý. Bất kể ai lên làm vua, nàng cũng sẽ được ban cho một vùng đất tốt đẹp.
Cuộc đời ung dung tự tại này khiến nàng vô cùng hài lòng.
Nhưng đời đâu ai biết trước được điều gì.
Khi phụ hoàng dần già yếu, chuyện “đông con nhiều phúc” lại trở thành vấn đề đau đầu.
Cuộc chiến tranh giành ngôi vua cuối cùng cũng bùng nổ khi phụ hoàng đổ bệnh.
Huynh đệ xưa kia nay quay sang tàn sát lẫn nhau, các phe phái lao vào tranh giành quyền lực trong những trận chiến đẫm máu.
Không ai ngờ rằng cuộc tranh giành này lại kết thúc một cách thảm khốc. Những người còn sống sót chỉ còn: tứ hoàng tử mất tích nhiều năm đến giờ không rõ tung tích, thập đệ đệ bị cụt tay, Lục huynh bị gãy chân, và Triệu Cẩm Phồn.
Loại trừ những kẻ đã chết, mất tích, tàn phế, cuối cùng chỉ còn lại nàng.
Thế là nàng mơ mơ hồ hồ lên làm vua.
Các trưởng lão trong hoàng tộc liếc nhìn Triệu Cẩm Phồn đang ngồi trên ngai vàng, mắt thì nhắm nghiền.
Xong rồi, gia tộc họ Triệu đến thời nguy khốn.
Triệu Cẩm Phồn: “…”
Sao lại bảo là nguy?
Nước Đại Chu ta dựng nước đã trăm năm, ngày càng phồn vinh, buôn bán tấp nập, các nước lân cận đều phải kính nể. Dân chúng an cư lạc nghiệp, đất nước ngày một vững mạnh, triều đình trên dưới đồng lòng, quan lại trung thành và chính trực dốc lòng vì giang sơn, sẵn sàng hy sinh tất cả.
Ít nhất, tấu chương của Lễ bộ nghi dâng lên trong đại hội triều đình lớn nhất mỗi năm đều viết như vậy.
Phúc Quý vẫn đang quỳ bên giường khóc sướt mướt, cung nữ Như Ý vội vã chạy vào.
“Chuyện lớn rồi! Thẩm thừa tướng dẫn theo gần trăm quan lớn đứng trước điện, nói là nghe tin bệ hạ ngã ngựa, vô cùng lo lắng nên đến thăm bệnh.”
Triệu Cẩm Phồn nằm trên giường nghe vậy thì cảm thấy vô cùng được an ủi. Xem kìa, các quan thần trung thành biết bao, lo lắng cho sức khỏe của nàng đến thế!