[A a a, ra tay thật rồi!]
[Thật nham hiểm!!!]
[Quá độc, thủ đoạn này phải nói là bất ngờ không kịp phòng bị, nếu là tôi thì tôi cũng không trốn được!]
Diệp Tang Tang đưa tay ra, đặt đèn pin vào miệng rồi cắn lại, sau đó vung búa lần nữa.
Cô đứng ngược sáng nên một phần biểu cảm đã bị che đi, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy sự hưng phấn nhàn nhạt trên khuôn mặt.
Nhưng cô không hề hoảng sợ, mà chỉ có sự hưng phấn sinh ra từ tận đáy lòng, cơ thể cũng hơi run lên vì hành động vừa rồi.
Còn người hung hãn tàn bạo thật sự trước mặt cô, thì đang lảo đảo không đứng vững trước cú đập bất ngờ.
Cô thưởng thức một giây, rồi chậm rãi bước về phía trước.
Cú đập bất ngờ khiến tay cầm cán dao của Vương Thuận quơ loạn xạ.
Gã ta nắm chặt con dao theo bản năng, tay còn lại thì vội vàng muốn xốc cái áo đang trùm trên đầu mình ra.
Nhưng vì đang là đầu xuân nên quần áo vẫn còn ít nhung mỏng, sau khi bị mưa thấm ướt sẽ dán chặt lên người, rồi lại cộng thêm ống tay áo kéo chặt buộc phía trên, nên căn bản là không dễ kéo ra khi đang trong cơn hoảng sợ.
Phải kéo mấy cái, mới lộ ra được nửa khuôn mặt.
Một tiếng đập “bốp” nặng nề vang lên.
Diệp Tang Tang đã bước đến trước mặt gã ta.
Vương Thuận lại bị búa sắt đập mạnh vào đầu lần nữa.
Gã ta vẫn chưa vén được mảnh vải trên đầu xuống, nhưng vẫn nắm chặt con dao nhọn có thể cứu mạng mình theo bản năng.
Gã ta muốn kéo Diệp Tang Tang về phía trước, sau đó đâm con dao vào phần bụng mỏng manh của cô.
Nhưng còn chưa đưa tay ra, thì đã loạng choạng vài bước rồi ngã bịch xuống đất vì não bộ lại truyền đến cơn đau dữ dội lần nữa.
Nước mưa lập tức thấm ướt lưng gã ta, cú ngã này khiến toàn thân gã ta cảm thấy đau nhức.
Bộ não là xương cơ thể người được bao bọc toàn bộ nhất, nhưng ngược lại cũng là bộ phận yếu ớt nhất.
Nó đang đau nhói lên vì cú đập, căn bản không phải điều người bình thường có thể chịu nổi.
Dù lực có nhẹ đến mấy thì có một cây búa tạ đập vào huyệt thái dương hỗ trợ cũng sẽ khiến đầu óc người ta ong ong hỗn loạn. Nhưng gã ta là tên cướp chuyên nghiệp, sau khi ngã xuống đất, gã ta liền thuận thế kéo cái áo trên đầu xuống, nhịn đau cầm dao đối đầu với người trước mặt.
Diệp Tang Tang cầm búa, vẻ mặt vô cảm dưới ánh đèn xe, mặt đối mặt với Vương Thuận trong hoàn cảnh nửa tối nửa sáng.
Cảnh này xảy ra quá đột ngột, những dòng bình luận sau khi trống rỗng phút chốc, thì lập tức lướt qua dày đặc trên màn hình.
[A a a a, thật kinh khủng, a a a!]
[Diệp Tang Tang kinh khủng thật, ra tay không chút do dự luôn, cũng không thiết sống quá rồi ý!]
[Lòng can đảm đáng khen đấy, nhưng hiện tại đã không còn ở thế chủ động nữa rồi, bây giờ Diệp Tang Tang đang ở tình huống bất lợi.]
Độ hot của phòng livestream cũng lập tức tăng vọt, đã đạt tới con số 30.00 người đáng kinh ngạc.
"Bây giờ cậu lái xe rời đi, chúng ta không dây dưa gì với nhau." Vương Thuận ôm đầu, nhìn Diệp Tang Tang bằng ánh mắt hung ác, cắn răng nói.
Bây giờ gã ta đang bị thương, người đối diện cũng là một người đàn ông trưởng thành, nếu thật sự muốn gϊếŧ thì có khả năng gã ta sẽ không thể chiếm được thế thượng phong.
Sau khi cân nhắc xong, gã ta chọn nhường một bước.
Đồng thời cũng là lần đầu tiên nhượng bộ, gã ta nghĩ Diệp Tang Tang sẽ đồng ý với lời đề nghị của mình.
Chủ yếu nhất là, biểu hiện của Diệp Tang Tang quá bình tĩnh.
Và trong sự bình tĩnh đó là sự điên cuồng, giống như một tên điên tinh thần không bình thường.
Điều này khiến đáy lòng gã sinh ra ý định rút lui.
Trong mắt Diệp Tang Tang lóe lên một tia sáng khác thường, trời vẫn đổ mưa như trút nước, tạt mạnh đến mức khiến người ta gần như không mở mắt nổi.
Mà cô thì vẫn mở to mắt, vẫn mặc kệ nước mưa tạt vào mặt, như thể không hề cảm thấy đau đớn, bình tĩnh nói: "Tao là Tôn Bân, mày nhớ không?"
Vương Thuận nheo mắt, lưỡng lự lắc đầu.
Giọng Diệp Tang Tang rất nhẹ: "Mày sẽ nhớ..."
Cô lao lên như thể không muốn sống nữa, căn bản là không quan tâm tới con dao trong tay gã ta, cứ thế dùng búa đập vào huyệt thái dương vừa bị đập ban nãy của Vương Thuận.
Vào khoảnh khắc mũi dao chưa đâm vào bụng Diệp Tang Tang được mấy centimet, thì cô đã dùng hết tất cả sức lực đập mạnh vào đầu gã ta.
Huyệt thái dương là nơi yếu ớt, cho dù chỉ là một chai rượu thì cũng có thể đập chết ai đó nếu xảo quyệt một chút.
Diệp Tang Tang chắc chắn, cho dù không đập vào chỗ giao nhau giữa xương trán, xương đỉnh, xương thái dương và xương bướm, nơi được gọi là Pterion*, khiến chỗ yếu nhất của hộp sọ nứt ra, thì ba cú đập như thế này cũng đủ gϊếŧ chết một người.
*Pterion: Là điểm giao nhau giữa xương trán, xương đỉnh, xương thái dương và xương bướm, là điểm mốc để bác sĩ xác định vị trí của các cấu trúc bên trong của hộp sọ, nhất là trong các giải phẫu não.
Sức của cô, được đánh giá là trói gà không chặt.
Cho nên cô chọn cách lừa Vương Thuận, nên cô cần phải dựa vào việc đủ gần, để mới có thể gây ra tổn thương như vậy.
Phải đảm bảo đạt được hiệu quả như thế, nếu không điều chờ đợi cô phía sau chính là bị tra tấn dã man cho đến chết.
Mặc dù trò chơi đã chặn cảm giác đau đớn và vài hình ảnh tàn nhẫn, nhưng dù sao cũng là đích thân trải nghiệm, nên cô cảm thấy tinh thần mỏng manh của mình không thể chịu được sự tổn thương khi bị hành hạ đến chết.
Cho nên cô chọn hoàn thành nhiệm vụ.
Cô nhìn người ngã trên đất, đã không còn khả năng phản kháng, sau đó đưa tay che vết thương trên bụng mình.
Nở một nụ cười hài lòng.
[Má, má, đây, đây, đây...]
[Đằng trước, thật kinh khủng! Hãy ôm chặt người tôi, hu hu hu hu, trời ơi!]
[Tội phạm! Hu hu hu, mau nhốt cô ấy lại, cô ấy gϊếŧ người làm tôi sợ lắm.]
Diệp Tang Tang không hề có ý định đọc bình luận, chỉ là thứ thêm vào trò chơi cô chơi mà thôi, không cần phải để ý.
Cô cúi đầu nhìn phần bụng đã bị đâm khoảng bốn đến năm centimet của mình, rồi lại nhìn người ngã trên đất, không có ý định lựa chọn băng bó mà xách búa tiếp tục bước về phía trước.
Cúi người.
Giơ tay.
Đập xuống.
Máu bắn tung tóe lên mặt Diệp Tang Tang, sau đó được nước mưa cuốn trôi.
Chiếc búa hình trụ chỉ dài bốn mươi centimet, đập xuống người người trước mặt từng cú một.
Cho đến khi Vương Thuận không còn khả năng khởi tử hoàn sinh nữa.
Lúc này những dòng bình luận đã trống trơn, tất cả mọi người đã bị cảnh tượng này làm cho chấn động không nói nên lời.
Cho dù đã làm mờ, thì cũng khó che đậy được sự mạnh mẽ của Diệp Tang Tang.
Vốn cho rằng, Diệp Tang Tang sẽ ở thế yếu khi chơi kiểu trò chơi kinh khủng này, và cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc xem cảnh Diệp Tang Tang khóc lóc thảm thiết.
Nhưng không ngờ, thật sự không ngờ Diệp Tang Tang vậy mà lại đánh chết một tên cướp chuyên nghiệp chỉ dựa vào thể lực 03/10.
Chỉ có thể nói, thằng hề lại là bản thân họ.
[Tiếp theo là vứt xác không để lại dấu vết đấy! Độ khó cũng không kém gì việc gϊếŧ chết gã ta.]
[Nhìn cảnh này, tôi chỉ có thể nói, thảo nào nhà phát hành trò chơi nói người bị bệnh tim và nhát gan không được vào. Cho dù đã làm hiệu ứng che mờ, thì cũng thật sự kinh khủng.]
[May là sau khi rời khỏi phó bản, chúng ta sẽ tiến vào quá trình thôi miên làm mờ ký ức, Tinh Hoàn thật có lương tâm.]
[Đằng trước, không có quy trình này, thì trò chơi này cũng không thể ra mắt trên thị trường được đâu!]
Những dòng bình luận chỉ dịu lại một lát rồi lại bắt đầu tán gẫu.
Diệp Tang Tang xoa cánh tay nhức mỏi của mình, trong lòng cảm thán gϊếŧ người thật sự là công việc thể lực.
Nghỉ ngơi một lát, cô bắt đầu bước vào đoạn vứt xác và xóa bỏ dấu vết trong hồ sơ.
Tiêu chí phán định của nhiệm vụ là, không được để cảnh sát tìm ra hung thủ là cô đây dựa trên Vương Thuận, còn phải dốc hết khả năng khôi phục lại trạng thái khi cảnh sát phát hiện vụ án một cách trọn vẹn.
Nếu lỡ bị nghi ngờ và tra hỏi, thì vẫn cần rất nhiều kỹ thuật diễn xuất.
Nếu là người bình thường, thì e là sẽ phải quay lại làm lại nhiệm vụ này nhiều lần.
Chơi trò chơi mà, việc chơi đi chơi lại một phó bản là rất bình thường, vượt qua chỉ trong một lần mới là bất thường.
Nhưng bây giờ, Diệp Tang Tang muốn làm người bất thường này.
Cô bước tới bên xe mình, tắt đèn xe đi.
Sau đó móc đèn pin ra, bật lên rồi đi đến cốp xe.
Mở cốp xe ra giữa những dấu chấm hỏi đầy màn hình.
Cô không có ký ức của Tôn Bân, nên đành lục lọi dựa vào suy nghĩ của mình, tìm được một ít thuốc sơ cứu và băng gạc.
Thế là lấy ra, đóng cốp xe lại rồi ngồi vào xe, Diệp Tang Tang vén mở vết thương trên bụng ra, sau khi uống ít thuốc chống viêm thì băng bó vết thương cho mình.
Chủ yếu là sợ rướm máu, rồi bị lấy được máu.
Sau khi làm xong những việc này, cô bật đèn pin đi đến chỗ Vương Thuận, cúi đầu cởϊ áσ mưa của gã ta ra khoác lên người mình.
Cơ thể lạnh lẽo vì cơn mưa ấm lên một chút, sau đó cô nhớ lại các chi tiết, tìm được vị trí vứt xác khớp với trong ảnh dựa vào chức năng bản đồ của hệ thống.
Thể lực là điểm yếu của Diệp Tang Tang, cho nên cô đã tốn rất nhiều sức, mới kéo được thi thể vào cốp xe trống.
Sau đó lấy găng tay tìm được đeo vào, rồi mở cửa nhà Vương Thuận.
Một lát sau, cô lấy ra những thứ dùng để xử lý thi thể Vương Thuận hay dùng, rồi bắt đầu dọn dẹp tất cả dấu vết hai người để lại ngoài xe.
Dấu giày, vết máu đã được cơn mưa xóa đi.
Còn những dấu vết khác thì cô cúi xuống đất, kiểm tra và giải quyết từng chút một.
Cô không sợ cảnh sát sẽ tìm ra hiện trường phát hiện vụ án đầu tiên, mà điều cô cần làm là không để lại bất kỳ dấu vết sinh học, dấu giày hay dấu vân tay nào.
Sau khi xác nhận không còn sót gì, thì cô lên xe, lái xe đến địa điểm vứt xác theo hướng dẫn của trò chơi.
Bình tĩnh, kiên nhẫn, cẩn thận tỉ mỉ đến mức khiến cư dân mạng xem livestream tê cả da đầu.
[Tôi thiết nghĩ, nếu là tôi thì căn bản sẽ không bình tĩnh được như vậy đâu.]
[Thật kinh khủng, tôi mở to mắt hết cỡ nhìn hiện trường, cuối cùng quét hết một lượt song ngay cả nửa dấu chân cũng đã được lau sạch.]
[Chỉ có tôi tò mò tại sao trên xe lại có găng tay? Diệp Tang Tang hình như cũng không ngạc nhiên khi có mấy thứ này lắm.]
Không nhiều người để ý đến bình luận này. Với đa số người thì có thể hoàn thành nhiệm vụ trò chơi là đủ rồi.
Điều được nhiều người thảo luận chính là sự cẩn thận tỉ mỉ và nghiêm túc khi dọn dẹp hiện trường của cô.
Việc có thêm một đôi găng tay thì không chừng là do hệ thống trò chơi muốn người chơi hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng hơn, cho nên mới mô phỏng ra.
Trong đêm mưa, sau khi Diệp Tang Tang đến địa điểm vứt xác, thì bắt đầu lái xe đi qua đi lại quanh đó.
Cho đến lần thứ tư, mới dừng lại ở một khe suối hoang vắng không người.
Sau đó cô lấy con dao nhỏ vừa rồi nhét trong túi áo mưa ra, dùng vải lau khô rồi cất vào lại, mang đôi giày Vương Thuận để lại trong nhà vào rồi mới xuống xe.
Diệp Tang Tang nhìn khu rừng nhỏ cách đó bốn đến năm mét, xong thì xuống xe, lấy găng tay ra đeo vào rồi kéo người xuống, bắt đầu giặt quần áo của Vương Thuận bằng nước mưa từng chút một, xóa sạch mọi dấu vân tay có thể lưu lại trên quần áo hoặc trên người gã ta.
Con dao nhỏ thì được đặt trong xe, sau khi làm xong những việc này, cô cho thi thể vào chiếc túi tìm được trong nhà gã ta, rồi buộc chặt miệng túi bằng dây ni lông.
Phương pháp buộc rất bình thường, và cô luôn đeo găng tay trong suốt quá trình.
Sau khi làm xong, cô kéo thi thể Vương Thuận vào rừng, giữa rừng là một mương nước.
Bởi vì trời mưa nên nước đã sâu tầm một mét.
Cô bật đèn pin, ném thi thể Vương Thuận xuống.
Rồi cầm cây gậy gỗ khô bên cạnh lên, chặn túi lại rồi ấn mạnh xuống nước, sau khi xác nhận đã chặn và ấn xong thì dùng cây gỗ nhỏ tiếp tục chặn lại thay cho tay.
"Tôi nghĩ, chắc anh ta đã xuống tay như thế này."
Cô nhìn chiếc túi đã chìm xuống đáy nước, chỉ có thể nhìn thấy chút bóng dáng, chậm rãi nói.
Đây là lần đầu cô lên tiếng sau khi gây án, khiến cả phòng livestream đều sửng sốt.
[Không phải chứ! Tôi nhớ là trong phần giới thiệu tóm tắt có nói, là có người đi ngang qua phát hiện có một thi thể trôi nổi, bây giờ cô ấy lại cho vào túi rồi, vậy thì không giống với phần giới thiệu tóm tắt đâu!]
[Đằng trước ơi, là dùng túi chứa xác, tôi đã từng xem giải thích của vụ án này, có cả ảnh nữa, ở một góc có một góc của chiếc túi dệt, giống hệt túi Diệp Tang Tang dùng. Còn có dùng cành cây cố định người chết cũng thế, vì chỉ cần như thế thì thi thể mới không bị nước cuốn trôi. Mương nước tuy nhỏ nhưng nếu chỉ thả xuống mà không cố định thì vẫn sẽ bị cuốn trôi, và nếu bị cuốn đi thì sẽ không khớp với điều kiện phán định nhiệm vụ của địa điểm phát hiện thi thể.]
[Streamer thật cẩn thận, để ý tới cả những điều này.]
Rất nhiều cư dân mạng vốn dĩ không hiểu tại sao Diệp Tang Tang lại làm như vậy, nhưng sau khi được các dòng bình luận giải thích, thì tất cả mọi người liền bừng tỉnh.
Diệp Tang Tang vẫn không có ý định đọc bình luận, cô cảm thán câu đó, chỉ là để nhân tiện lướt qua xem trong đầu có bỏ sót chi tiết nào hay không khi nói chuyện mà thôi.
Nhìn dấu giày dưới chân, cô bắt đầu tiếp tục lau chùi.
Cô lấy hung khí ra lau lại lần nữa rồi thuận tay ném xuống mương nước.
Nhìn nó "bủm" một tiếng rồi chìm sâu vào đáy nước.
Ngồi xe lăn quá lâu rồi, nên cô thậm chí có chút tận hưởng khoảnh khắc này, kiểu cảm giác khỏe mạnh này.
Đây là điểm cô để ý nhất khi chơi trò chơi này.
Lần này cô không phải dọn dẹp, vì cỡ giày của Vương Thuận lớn hơn Tôn Bân một số, là cô cố ý đổi.
Không thể không nói hung thủ rất biết nghĩ, cỡ giày trong thông tin vụ án, vậy mà lại là như vậy.
Cỡ giày khác nhau sẽ khiến chiều cao và cân nặng khi phác họa chân dung tội phạm không phù hợp với thực tế, cảnh sát phán đoán sai thông tin sẽ làm cho những nỗ lực của cảnh sát trở nên vô ích.
Nhìn những thứ này, cô thầm khen màn tái hiện lại vụ án một cách hoàn hảo của mình, sau đó lên xe rời đi.
Bánh xe dính bùn, chạy dài trên đường, để lại vết lốp xe.