Diệp Tang Tang mở hé cửa sổ xe, đưa tay ném tàn thuốc trong tay đi.
Cảm nhận được cái lạnh của cơn mưa phả vào, cô cảm thán: "Đã nhiều năm rồi không mưa lớn như thế này nhỉ?"
Vương Thuận nhìn tài xế, giọng nói vẫn như thường ngày: "Phải, đã nhiều năm rồi không mưa lớn như vậy."
Ngoài cửa sổ, đèn đường dần dần ít đi, xe cộ cũng thưa thớt.
Giang Thành năm 2004, vẫn còn rất nhiều nơi chưa phát triển.
Việc xây dựng đường phố thành phố cũng không phát triển bằng vài chục năm sau, Diệp Tang Tang nhìn con đường đã bắt đầu đọng nước, nhưng trong đầu lại nghĩ những chuyện khác.
"Bác tài, vừa rồi tôi thấy cậu rất quen..." Vương Thuận dừng một chút rồi nói.
Đôi mắt Diệp Tang Tang lóe lên, không trả lời câu hỏi này.
Còn khoảng mười phút đi đường nữa là đến Thiên Gia Bá, Vương Thuận bắt đầu chủ động bắt chuyện, lại đưa cho Diệp Tang Tang một điếu thuốc khác.
Diệp Tang Tang cười, không biết nói gì thêm, thế là nhắc lại chủ đề vừa rồi: "Có thể trước đây anh đã từng đi xe của tôi nên quen mặt? Nếu anh đây là người ở Thiên Gia Bá, thì tôi còn biết hai người bạn cũng chạy xe ở đó, mọi người cũng hay tụ tập lắm."
Vương Thuận "Ồ" một tiếng, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm.
Gã ta rất thích bắt chuyện với con mồi trước khi chết, thế là bắt đầu nói về chuyện về bản thân.
Vương Thuận quả thực là sống ở Thiên Gia Bá, nhưng là gã ta mới chuyển tới sau này.
Trước đây gã ta sống ở Lâm Thành, vì xảy ra chút chuyện nên mới chuyển đến Giang Thành.
Diệp Tang Tang tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô cũng bắt đầu nói mình cũng là người Lâm Thành, không biết Vương Thuận là người chỗ nào ở Lâm Thành.
Thế là sau đó hai người bắt đầu tôi một câu anh một câu tán gẫu với nhau.
[Thành thật mà nói, thì Diệp Tang Tang như thế này là thật sự không được, đã lúc này rồi mà còn không chịu nghĩ cách làm sao để phản đòn?]
[Sắp tới Thiên Gia Bá rồi, nói ít lại để tích thêm chút can đảm đi!]
[Một đống những lời nhảm nhí, xem mà chán òm.]
Những dòng bình luận bắt đầu đợt chế nhạo mới, có vài người dứt khoát rời khỏi phòng livestream vì cảm thấy xem hai trò chuyện và cảnh lái xe chẳng có thú vị gì.
Còn cuộc trò chuyện thì vẫn tiếp tục.
"Cậu cũng ở Lâm Thành? Thật trùng hợp." Vương Thuận tò mò, trong mắt không hề có bất kỳ sự cảnh giác nào.
Chủ yếu là do Diệp Tang Tang chỉ là người gã ta chặn ven đường.
Một tài xế bình thường, còn gã ta thì đã quen với việc gây án, và kiểu người này không hề có miếng uy hϊếp nào với gã ta.
Với thân hình vạm vỡ mạnh mẽ của gã ta, thì người này vốn là không thể thoát được.
Thế là gã ta vui vẻ trò chuyện, nói đủ thứ trên trời xuống đất.
Chủ đề dần chuyển sang những nạn nhân mất mạng, Diệp Tang Tang rất thẳng thắn, kể lại cảnh tượng người chết mình tận mắt thấy. Sau hai năm bị trấn áp chặt chẽ vào đầu những năm 2000, một vài băng nhóm bắt đầu nổi lên, những điều mắt thấy tai nghe về việc này quả thực không cần quá nhiều.
Vương Thuận cũng nói theo cô, kể một vài vụ án rồi bảo là mình vô tình nghe ngóng được.
Tán gẫu là cách dễ dàng nhất khiến người ta thả lỏng tinh thần, đến mức Vương Thuận còn kể rất chi tiết.
Diệp Tang Tang im lặng lắng nghe, trong đầu thì nhớ lại tư liệu về tài xế.
Tài xế 34 tuổi, khuôn mặt có phần già dặn, tên là Tôn Bân.
Còn lại là cách thức sử dụng khi gϊếŧ người, công cụ, địa điểm và ẩu đả có thể xảy ra khi gϊếŧ chết Vương Thuận.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo thì cần phải tái hiện lại cách thức gϊếŧ người, và đồng thời phải giống như trong thực tế, không bị ai biết là "anh ta" gây án, và không bị cảnh sát tìm được "anh ta".
Trong ảnh, Tôn Bân gϊếŧ chết Vương Thuận, là dùng cây búa đã chuẩn bị từ trước.
Sau khi nện gã ta bất tỉnh thì đập nát đầu gã ta, đập tới hoàn toàn biến dạng. Tiếp theo đó là sau khi dọn dẹp hiện trường rồi vứt xác vào vành đai xanh hoang vắng ở Thiên Gia Bá thì lái xe rời đi.
Nếu muốn đạt tới trình độ như thế, thì có vẻ như hơi khó khăn với cô.
Diệp Tang Tang nghĩ về bức ảnh nhìn thấy vừa rồi, rồi lại nhìn người trông vô cùng thật thà chất phát qua gương chiếu hậu, nhưng khóe mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đoán xem hiện tại đã đến đâu rồi.
Làm hai việc cùng một lúc, cô hơi nghiêng đầu trả lời: "Anh nhiều kiến thức thật đấy. Những vụ án đó tôi chỉ biết sơ sơ thôi, anh vừa nhìn là biết là người làm chuyện lớn rồi, nên mới biết rõ như vậy."
"Nghề kiếm ăn của tôi mà, cậu không làm được đâu." Vương Thuận nói một cách đầy khinh thường và ẩn ý.
Diệp Tang Tang tiếp tục lái xe, nói: "Con người tôi đây chịu khổ giỏi lắm, gan cũng to nữa, anh à anh dẫn theo đứa em này đi? Tôi đã định là bắt chước làm theo anh."
"Tôi đã từng gϊếŧ người!"
Năm chữ này vừa nói ra, bầu không khí trong xe taxi lập tức thay đổi đột ngột.
Tay Vương Thuận chậm rãi thò vào trong áo khoác, nhìn chằm chằm người trước mặt bằng ánh mắt u ám nguy hiểm, sẵn sàng đưa tay cắt nhanh cổ họng cô bất cứ lúc nào.
Dường như đã nhận ra bầu không khí thay đổi, Diệp Tang Tang vội nói: "Tôi biết, anh đây không phải người thường, tôi chỉ là muốn kiếm miếng ăn cùng anh mà thôi."
Giọng cô rất chân thành, như thể là thật sự muốn gia nhập băng nhóm của Vương Thuận.
"Cậu không sợ tôi gϊếŧ cậu?" Vương Thuận nói bằng giọng rất lạnh.
Diệp Tang Tang vội bày tỏ lòng trung thành: "Tôi rất ngưỡng mộ anh, huống hồ anh xem tôi cũng không có tiền, tôi là thật sự muốn đi theo anh làm chuyện lớn!"
[??? Trà trộn vào băng nhóm cướp?]
[Cô ấy là muốn tìm cơ hội gϊếŧ ngược lại? Nhưng trà trộn vào thì có ích lợi gì, không dễ để có được sự phán định kết cục tốt nhỉ?]
[Có thể là chỉ muốn xin tha mạng thôi. Tôi đã nói trước rồi mà, kiểu người này gan rất nhỏ.]
Dòng bình luận thảo luận đầy sôi nổi.
Nhưng còn Vương Thuận thì lại ý thức được, người đối diện thật sự biết gã ta không phải người tốt, muốn đi theo gã ta làm "chuyện lớn".
Chuyện đã có chút vượt khỏi tầm kiểm soát của gã ta, nhưng đã chiến đấu đơn độc mấy tháng, nên gã ta quả thực là muốn có đồng bọn gia nhập.
Người này còn có xe, sẽ thuận tiện hơn nhiều trong một vài chuyện.
Con ngươi gã ta không ngừng láo liên, vẫn luôn suy nghĩ xem rốt cuộc có nên đồng ý không...
"Tôi đã từng gϊếŧ người, là một cô gái nhỏ, xinh lắm. Lúc gϊếŧ cô ấy, cô ấy còn túm quần tôi, cầu xin tôi nữa... Cảnh sát vẫn đang truy tìm tôi, nếu không tôi cũng không đến mức chạy đến Giang Thành kiếm sống." Giọng Diệp Tang Tang như đang hồi tưởng, trong mắt hiện lên khao khát vô hạn, cơ thể khẽ run lên vì kích động.
Trên mặt nở nụ cười âm u, khiến người ta tự nhiên sinh ra cảm giác rợn tóc gáy khi nhìn thấy.
Trong nháy mắt, hình tượng tên tội phạm tâm thần xuất hiện.
[A a a a, tôi sợ quá. Diệp Tang Tang đột nhiên nhìn chằm chằm ống kính trước mặt nói, tôi không phòng bị nên đã bị dọa sợ.]
[Má, thật hay giả đấy! Sao có cảm giác giống như nói thật vậy?]
[Biểu cảm này thật sự là dọa người quá, không riêng gì chúng ta, đến cả Vương Thuận cũng sợ đến mức giật mình kìa...]
Phong cách của những dòng bình luận thay đổi, trong nháy mắt chỉ toàn là tiếng khϊếp sợ và bàn tán.
Diệp Tang Tang đạp phanh, xoay mạnh người lại, đối diện với Vương Thuận, tiếp tục tỏ ra sự phấn khích của mình.
Vương Thuận lùi mạnh người lại, vô thức nuốt nước bọt, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang: "... Chắc... chắc được..."
"Thật sao?" Trong mắt Diệp Tang Tang toát ra sự hưng phấn mãnh liệt, còn có sự sùng bái Vương Thuận.
Vương Thuận gật đầu.
Bây giờ gã ta đã tin từ tận đáy lòng rằng người trước mặt là người giống như gã ta.
Thậm chí còn là người biếи ŧɦái hơn cả gã ta.
Có vẻ như hợp tác sẽ tốt hơn so với việc gϊếŧ chết tên này.
Diệp Tang Tang sau khi có được câu trả lời, liền cúi đầu lục lọi cái gì đó.
Lòng Vương Thuận thắt lại, cảnh giác nhìn từng động tác nhỏ của người trước mặt.
Giây tiếp theo, Diệp Tang Tang moi ra mấy tờ tiền mặt mệnh giá nhỏ: "Chúng ta đi ăn một bữa đi! Chỉ là muộn như vậy rồi nên rất khó tìm được chỗ, nếu không tôi chắc chắn sẽ kết nghĩa anh em với anh!"
Vương Thuận không tín nhiệm người trước mặt lắm, thế là lắc đầu theo bản năng, rồi đưa tay chỉ vào căn nhà gạch đỏ miễn cưỡng cũng có thể thấy được dưới mưa, nói: "Đỗ ở đâu đi, rồi theo tôi về ở một đêm, tôi hứa sẽ dẫn cậu đi làm giàu."
Trong nhà là sân nhà của gã ta, cũng đúng lúc để xem gan người này rốt cuộc có bao nhiêu lớn.
Còn về chuyện gia nhập, thì gã ta tin lời đối phương nói là thật.
Bởi vì ánh mắt kia.
Ánh mắt đó giống hệt gã ta, vừa hung ác vừa tàn nhẫn, người bình thường sẽ không diễn được.
Diệp Tang Tang vội vàng nịnh nọt gật đầu, đạp ga chạy về phía ngôi nhà gạch đỏ.
Vào đêm mưa tầm tã, còn tới con đường tương đối hẻo lánh, nên vốn không có ai ra ngoài.
Dừng lại trước cửa nhà, Vương Thuận cầm lấy áo mưa khoác xuống xe.
Diệp Tang Tang không có áo mưa, nên sau khi đưa tay mở cửa xe, liền cúi đầu nhét chiếc búa vào túi quần rộng bên trái, cán búa gõ lộ ra ngoài được cô dùng tay che lại. Tay còn lại duỗi ra, tìm thứ khác đút vào túi bên phải.
Làm xong, cô bắt đầu từ từ cởϊ áσ khoác trên người xuống trong lúc đi. Thắt ống tay áo khoác thành một cái nút theo kiểu bắt đầu buộc dây giày, rồi làm ướt chúng hoàn toàn dưới mưa.
[Trời ơi, cô ấy vậy mà lại thật sự chuẩn bị ra tay.]
[Tôi chờ xem cô ta bị gϊếŧ ngược lại.]
[Quá kiêu ngạo, mưu toan đánh lén tên cướp chuyên nghiệp, có thể nói là vô cùng dũng cảm.]
Những người có thể xem livestream trò chơi "Hồ Sơ Tội Phạm", ngoại trừ một vài người tò mò thì còn lại đều là người có gan vô cùng lớn.
Họ đã từng thấy thể lực của Diệp Tang Tang, chính là gϊếŧ một con gà thôi cũng tốn rất nhiều công sức.
Cho dù là đánh lén, thì cũng rất khó.
Trừ khi, cô là kẻ phạm tội nhiều lần giống như Vương Thuận...
Thế nhưng, sao có thể chứ?
Trong khi khán giả đang không ngừng tranh luận, thì Diệp Tang Tang đã đóng cửa xe, đi về phía Vương Thuận.
Gã ta đang mở cửa, trong hoàn cảnh tối đen, thì không dễ tra ra lỗ khóa của ổ khóa cũ rỉ sét.
Gã ta thử ba lần, nhưng vẫn không tra được, nên chỉ có thể lùi lại cúi đầu xuống, với ý đồ dùng ánh sáng chiếu ra từ đèn xe tìm lỗ khóa mở cửa.
Diệp Tang Tang bước từng bước lại gần Vương Thuận đang cúi đầu.
Khoảng cách giữa hai người không ngừng được rút ngắn cho đến khi chỉ cách tầm hơn chục centimet.
Đây là một khoảng cách rất nguy hiểm, Vương Thuận là một tên cướp chuyên nghiệp, nên trong đầu liền lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Thế là gã ta nhanh chóng đứng dậy, tay đã rút con dao từ trong ngực ra.
Ánh mắt gã ta nhìn cái tay đang cầm thứ gì đó của Diệp Tang Tang, chỉ cần có chút nào không đúng, thì sẽ là dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra.
[A a a, bị phát hiện rồi, sắp bị gϊếŧ rồi!]
[Quả nhiên, chỉ có chút tài mọn, chắc chắn bị Vương Thuận nhận ra rồi.]
[Lần đầu thấy người đẹp bị gϊếŧ, không biết sau này còn có cơ hội không.]
Những dòng bình luận thảo luận trong sự khích động, đến nỗi có người nhát gan đã bắt đầu bịt mắt lại.
Giây tiếp theo, Diệp Tang Tang liền giả vờ bị dọa sợ lùi về sau hai bước, lấy đèn pin đang cầm trong tay phải ra, nói: "Anh à, đừng, tôi có đèn pin, tôi là cầm đèn pin!"
Một chiếc đèn pin kiểu cũ màu bạc xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Tang Tang.
Cô còn tiện tay đẩy bật đèn pin lên, rọi một tia sáng vào ổ khóa.
Chiếc áo khoác cởi ra ban nãy, bây giờ đang che đầu cô, để tránh bị mưa làm ướt.
Mọi thứ có vẻ như rất thuận lợi.
"Được..." Vương Thuận nhìn chằm chằm Diệp Tang Tang với biểu cảm tự nhiên.
Sau khi xác nhận cô vô hại, thì gã ta cất con dao ra, rồi bắt đầu một tay cầm ổ khoá, một tay cầm chìa khoá mở cửa mới nhờ ánh đèn pin của Diệp Tang Tang.
"Cạch."
Tiếng ổ khóa mở ra vang lên.
Vương Thuận thầm nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc này, chiếc áo khoác ướt sũng nặng nề trùm lên đầu Vương Thuận, nút thắt ống tay áo được kéo chặt, siết chặt lấy Vương Thuận.
Vương Thuận còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị kéo lùi hai bước, liền đưa tay kéo chiếc áo bị nước mưa làm ướt sũng trên người xuống theo bản năng.
Nhưng tới khi gã ta ý thức được nên rút dao ra trước, thì một chiếc búa sắt nhỏ như cục đá nện mạnh vào vị trí huyệt thái dương đầu của gã ta.
Não bộ chấn động, trong đầu lập tức đầy những tiếng ong ong.
Cảm giác choáng váng mãnh liệt khiến Vương Thuận không đứng vững.