Đến khi đặt chân vào phủ, Lâm Nguyệt Nhi mới bàng hoàng nhận ra vì sao ma ma lại gọi hắn là Tiểu Thế tử!
Nam nhân trước mặt không ai khác chính là vị thiếu gia thật mà nàng đã thế chỗ suốt mười mấy năm, Lâm Thanh Hàn!
Nếu sớm biết thân phận của hắn, nàng tuyệt đối sẽ không tự tiện chui vào kiệu của hắn!
Nghe đồn hắn là kẻ mười bước lại gϊếŧ một người, là một sát thần khiến kẻ khác nghe danh đã vỡ mật, thủ đoạn tàn nhẫn, có thù tất báo, những kẻ đắc tội với hắn đều không có kết cục tốt đẹp!
Mà nàng lại chính là kẻ đã cướp đi thân phận của hắn mười mấy năm trời, hắn nhất định hận nàng thấu xương...
Lúc bị Lâm Thanh Hàn đè xuống giường, trái tim nàng đập loạn nhịp, hoảng loạn không thôi.
Hắn đáng sợ như vậy, liệu có làm chết nàng luôn không...
Vốn tưởng rằng thoát khỏi nanh vuốt hổ dữ, nào ngờ lại rơi vào miệng sói!
"Ngươi rất căng thẳng?" Đầu ngón tay thô ráp của nam nhân lướt nhẹ qua gương mặt mềm mại của Lâm Nguyệt Nhi, ánh mắt đen láy sâu thẳm nhìn nàng, không rõ cảm xúc.
Lâm Nguyệt Nhi nuốt nước bọt, khẽ gật đầu, "Ta... lần đầu tiên... tất nhiên là căng thẳng..."
"Biết được thân phận của ta, hẳn là hối hận lắm, đúng không?" Ngón tay thon dài của nam nhân siết chặt lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng, chỉ cần hơi dùng lực là có thể bóp chết nàng như nghiền nát một con kiến.
Cảm nhận được áp lực từ bàn tay hắn, hơi thở của Lâm Nguyệt Nhi dần trở nên khó khăn, khóe mắt ửng đỏ, nàng lắc đầu, giọng nói khẽ khàng: "Nguyệt Nhi không hối hận, nếu không có ca ca, Nguyệt Nhi đã sớm bị bán vào thanh lâu rồi..."
Chỉ là hầu hạ nam nhân thôi mà?
Chỉ cần khiến hắn thỏa mãn, để hắn không nỡ gϊếŧ nàng là được.
So với việc phải hầu hạ vô số nam nhân trong thanh lâu, chỉ cần hầu hạ một mình hắn vẫn tốt hơn nhiều.
Đôi mắt long lanh ánh nước của Lâm Nguyệt Nhi khẽ nâng lên, nàng tiến sát về phía hắn, giọng nói mềm mại như nước: "Nguyệt Nhi cầu xin ca ca thương xót..."
Ánh mắt nam nhân thâm trầm nhìn nàng, ngón tay chậm rãi buông lỏng chiếc cổ mảnh mai, bàn tay dời xuống, nắm lấy vạt áo nàng, thô bạo xé toạc xiêm y…
Lâm Thanh Hàn vốn định nhục nhã nàng thật thảm hại, khiến nàng nếm trải đau đớn, dù sao thì những năm qua hắn đã phải chịu không ít khổ sở vì cha mẹ nàng.
Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua giọt nước mắt vỡ vụn nơi khóe mi nàng, cuối cùng hắn vẫn mềm lòng.
Trong phòng, từng lớp váy áo của nữ nhân bị xé rách, rơi xuống trên mặt đất…
Rất lâu sau, toàn thân Lâm Nguyệt Nhi chi chít dấu vết ám muội, nàng ê ẩm vô lực, bị nam nhân ôm vào lòng. Nàng ngước đôi mắt ngập nước nhìn hắn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nguyệt Nhi đã hầu hạ ca ca, ca ca có thể khai ân, cho phép Nguyệt Nhi rời phủ không?”
“Ngươi muốn đi?” Ngón tay thô ráp của hắn khẽ nghịch một lọn tóc đen mềm mại của nàng, thần sắc khó lường.