Sau Khi Bị Phát Hiện Là Thiên Kim Giả, Ta Bị Thiếu Gia Thật Chiếm Đoạt

Chương 2: Chạy trốn

Kiệu nhỏ vừa đáp xuống.

Lâm Nguyệt Nhi làm bộ đi về phía nhà xí nhân lúc không ai chú ý liền vén váy chạy trốn.

“Tiểu tiện nhân kia dám chạy!”

“Mau bắt nàng ta lại! Tối nay kêu tú bà khai bao cho nàng ta!”

“Đừng có chạy! Có tin ta bắt được thì đánh gãy chân ngươi hay không!”

Đám người phía sau điên cuồng đuổi theo, Lâm Nguyệt Nhi chỉ biết liều mạng chạy trốn, vạt váy như tấm màn lụa tung bay trong gió, tựa cánh bướm chao liệng giữa đêm đen.

Nhưng một tiểu thư thường ngày sống trong nhung lụa như nàng sao có thể chạy nhanh hơn bọn họ? Ngay khi sắp bị bắt lại, nàng cắn răng, lao thẳng vào chiếc xe ngựa gần nhất!

“To gan! Dám trèo lên xe của chủ tử! Mau cút xuống!” Phu xe quát lớn.

Lâm Nguyệt Nhi quỳ rạp dưới chân nam nhân, nước mắt đầm đìa: “Cầu xin ngài, cứu ta…”

Nam nhân trước mắt vận trường bào màu xanh đen, tóc đen buộc cao bằng ngọc quan, ngồi vững chãi trong xe ngựa, mày mắt thanh lãnh, khí thế bức người, trên người toát ra hơi thở xa cách lạnh lùng, còn mơ hồ ẩn ẩn sát khí.

Đôi mắt đen thâm thúy, đạm bạc như vực sâu của hắn nhàn nhạt nhìn xuống nữ tử mảnh mai đang khóc như hoa lê đái vũ trước mặt.

Lúc này, đám người đuổi theo nàng đã vây đến bên ngoài xe ngựa.

“Thế tử! Lão nô vừa thấy con tiện nhân kia chạy vào kiệu của ngài…”

Lâm Nguyệt Nhi trong cơn hoảng loạn, vô thức ôm chặt lấy chân nam nhân, nước mắt rơi như mưa: “Xin ngài… ta không thể bị bắt lại…”

“Chỉ cần ngài chịu cứu ta, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm…”

Giây tiếp theo, bàn tay dài rộng hữu lực của nam nhân đặt lên eo Lâm Nguyệt Nhi.

Trời đất bỗng quy cuồng, nàng bị hắn ôm trọn vào trong lòng.

Chưa kịp phản ứng, nàng liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm như đêm đen của hắn.

“Nếu bổn thế tử muốn ngươi hầu hạ thì sao?”

Lâm Nguyệt Nhi kinh ngạc nhìn hắn.

"Tiểu Hầu gia!"

Ma ma vội vàng thúc giục: "Lão nô phải mau chóng đưa con tiện nhân này đến thanh lâu, tú bà vẫn còn đang chờ!"

Lâm Nguyệt Nhi không kịp suy nghĩ, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cổ nam nhân, thân thể run rẩy, sau đó, cánh môi run rẩy khẽ chạm lên môi nam nhân.

Giây tiếp theo, nam nhân cất giọng: "Người để lại, ngươi trở về đi."

Bên ngoài tiếng bước chân dần rời xa.

Lâm Nguyệt Nhi nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Nhưng ngay sau đó, nụ hôn nóng bỏng như lửa lại rơi xuống, mang theo sự cường thế bá đạo, như một con dã thú muốn nuốt chửng nàng vào bụng.

Nụ hôn mạnh mẽ như vậy, Lâm Nguyệt Nhi thực sự không thể chịu nổi, nàng hoảng hốt giơ tay chống lên l*иg ngực cứng rắn của hắn: "Đại nhân... không... đừng..."

"Vừa được cứu đã muốn đổi ý?" Đôi mắt đen nhánh của nam nhân tràn đầy vẻ trào phúng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

"Không phải vậy..." Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Nguyệt Nhi đỏ bừng: "Có thể... không phải ở đây được không?"

Bàn tay mạnh mẽ của hắn bóp nhẹ lấy vòng eo mảnh mai của nàng, khóe môi nhếch lên, "Về phủ."