“…”
Cả đám người yên lặng, có người bức xúc khóc lóc la lối: “Thằng này không sợ cảnh sát đâu!”
“Ôi trời!” trưởng thôn cắt ngang, lớn tiếng nói: “Đã bồi thường cho các người bốn trăm ngàn mà còn không vừa lòng, mấy người muốn thế nào? Hả?”
Có người thở dài: “Chúng tôi không trình độ khó kiếm việc, không thể làm được việc gì, một cái nghề ngỗng cũng không có chỉ còn biết cày cấy kiếm chút miếng ăn!”
Những lời này như khiến cho Vạn Lý Trường Thành lung lay một chút, vài viên gạch rơi ra, rồi cả bức tường trước mặt đổ ầm xuống gây ra phản ứng dây chuyền có người khóc có người thở dài, trong nhất thời cũng không có ai còn có thể tranh cãi với trưởng thôn nữa. Còn có thể nói gì bây giờ?
Dạo gần đây không có công việc tốt, Hạng Thành Thực về nhà, tự rót nước uống, trên bàn có một con chim màu bạc lấp lánh, ngẹo cái cổ nhìn hắn kêu chíp chíp, Hạng Thành Thực ném cho nó chút thịt, nó duỗi cái cổ dài ra gấp miếng thịt nuốt vào miệng, nó mở to đôi mắt đen huyền nhìn chằm chằm Hạng Thành Thực.
Hạng Thành Thực xoay người nhìn tờ văn kiện màu đỏ đính ở trên tường mà lắc đầu.
“Làm cái gì đây?” Hạng Thành Thực nhìn chim nhỏ nói: “Tao có thể đi làm gì đây? Ngoài Trùng Khánh còn có thể đi đâu? Mày nói đi, A Hoàng. Văn kiện này đến từ lúc nào? Hay là học bọn họ, đi làm công?”
Chim nhỏ không lên tiếng, mổ mổ mấy hột cơm ở trên bàn, Hạng Thành Thực bưng chén lên chợt nghe có người gõ cửa, đứng dậy đi ra mở cửa, trên mặt còn dính vài hạt cơm.
“Hạng Thành Thực.” Bí thư chi bộ nói: “Chứng minh thư đã được làm theo yêu cầu của anh, tên là Hạng Thành, hộ khẩu cũng đưa cho anh luôn. À, còn nữa, đây là sổ tiết kiệm, nhớ kĩ ngày mai đi tìm trưởng thôn ký tên.”
Hạng Thành Thực nói cám ơn, bí thư chi bộ hỏi: “Rốt cuộc thì công việc của anh là gì? Dăm bữa nữa tháng thì không có ở nhà, ruộng đồng cũng không trồng trọt, nhiều lần muốn kiếm anh mà không thấy đâu.”
“Không có công việc.” Hạng Thành Thực nói thực lòng: “Du thủ du thực*.”
*Du thủ du thực: sống lông bông
Bí thư chi bộ hỏi: “Thế còn cha mẹ anh?”
Hạng Thành Thực lật xem hộ khẩu của mình, cũng không ngẩng đầu nói: “Đã chết.”
Cô ta lại hỏi: “Ừm, thế cha anh làm nghề gì, dù gì cũng phải khai vào vào giấy nữa.”
Hạng Thành Thực đáp: “Ông ấy cũng không có việc làm, là tôi kế nghiệp từ cha.”
Câu trả lời ăn khớp với nhau, cô bí thư không cách nào chống đỡ nỗi, hỏi: “Anh định đi đâu sinh sống? Huyện chúng ta có chính sách đãi ngộ cho những người có hộ khẩu và từng bị giải tỏa như anh đấy.”
“Cũng chưa nghĩ tới.” Hạng Thành Thực cao một mét tám mươi lăm, đứng trước mặt bí thư không thể không cúi đầu xuống nhìn cô: “Bây giờ điền như thế nào?”
“Theo quy định, mỗi người đều phải trình báo rõ ràng.” Cô nói: “Để thống nhất việc quản lý, đến lúc đó nộp lại bảng kê khai là được.”
Hạng Thành Thực nhận giấy, đóng luôn cửa sân, vào giữa đêm, hắn thu dọn đồ đạc trong nhà, đem chiếc hộp bằng da khóa lại, ngón tay gẩy gẩy khóa mật mã trên chiếc rương, rồi quét tước sân trước sạch sẽ, lấy di ảnh của ba mẹ ra, ném bỏ khung ảnh.
Hạng Thành Thực chui vào gầm giường, cậy một ô vuông nằm dưới đất, móc ra một xấp tiền quăn queo, mười, năm mươi, một trăm đồng, đếm đếm tổng cộng được hai nghìn ba, hắn vuốt lại cho thẳng thớm bỏ vào ví, trong đó cũng có một xấp tiền nhăn nhúm như vậy, tiện tay nhét dưới gối.
Ngày thứ hai, Hạng Thành Thực đến uỷ ban thôn xếp hàng ký tên, cùng với người dân trong thôn nhận tiền bồi thường giải tỏa đất đai, giao lại quyền sử dụng đất cho Nhà nước, ghi lại số điện thoại liên lạc. Hạng Thành cầm chiếc điện thoại Nokia dù có ném, rơi cũng không hư lưu số của từng người.
Những thanh niên trong thôn kéo Hạng Thành cùng nhau chụp hình, Hạng Thành mượn máy ảnh của bọn họ lần lượt để cho bà con trong thôn chụp ảnh.
Mỗi người một tấm, ai cũng đứng trước của nhà mình, không tí cảm xúc chụp ảnh, Hạng Thành cũng để người khác chụp cho mình.
Ngày thứ ba, bí thư lại đến thông báo, tiền đã được chuyển, nhưng phải kiểm tra lại sổ sách nên bây giờ không thể nói được cụ thể mức tiền, đợi sau ba tháng, xác nhận rõ là không có ai trở về phá rối mới có thể nhận được tiền, tuy nhiên mọi người phải nhanh chóng dọn đi, công trình không thể đợi được.
Sau cùng, tiệm chụp ảnh trong thị trấn cử đến một nhϊếp ảnh, trưởng thôn gọi mọi người đứng trước cổng thôn, cả thôn chụp chung một tấm ảnh, rửa cho mỗi người một tấm, sẵn tiện còn căn dặn thợ chụp hình chèn thêm một tấm biểu ngữ đỏ với dòng chữ bắt mắt: Kỷ niệm toàn thể bà con thôn Ưng Sung.
Hạng Thành cao nhất đứng ở hàng cuối cùng bên trái, nhìn ống kính vừa đẹp trai mà có chút buồn, ngại ngùng cười, trên vai hắn có chú chim nhỏ màu bạc.
Ba ngày sau, nhiều đơn vị đến thi công, tiếng động cơ ầm ầm, phá hủy ngôi nhà đã ở từ lâu của bọn họ thành đất phẳng.