Nghe Đồng Nghiêm nói vậy, Từ Triêu Dương mới nhận ra tình hình hiện tại. Trong ký ức về thời cấp ba của anh, học sinh bị giáo viên phê bình hàng ngày, đến mức sau này đã thành quen, như "heo chết không sợ nước sôi". Nhưng giờ đây đều là học sinh mới, đám "thiên chi kiêu tử" từ huyện lỵ này đột nhiên bị mắng vì điểm số - thứ họ tự hào nhất thì dù trái tim có cứng rắn đến đâu cũng phải run lên vài cái.
Hơn nữa, các bạn cùng lớp còn chưa hiểu rõ về cô Ân. Nhưng Từ Triêu Dương - người đã được cô Ân dạy nửa năm và nghe kể về "sự tích" của cô suốt ba năm thì lại quá hiểu cô. Anh là một "dưa chuột già" trong chuyện này.
Cô Ân là người yêu ghét rõ ràng. Yêu ghét rõ ràng không phải là kiểu bạn làm phật lòng cô thì cô nhất định trả thù, mà là nếu bạn không đáp ứng được yêu cầu của cô, cô sẽ mắng bạn một trận tơi bời cho đến khi cô nguôi giận.
Lúc mới vào học, trong top 10 toàn khối có đến bốn người ở lớp 1, bao gồm cả người đứng đầu Vương Tân Hân. Điều đó khiến khoảng thời gian đầu năm học, cô Ân bước đi như có gió, đối xử với học sinh trong lớp tốt đến mức không thể tốt hơn. Những học sinh lớp 1 thường xuyên được tắm trong sự quan tâm yêu thương của cô giáo không ai nhận ra điều gì bất thường. Cho đến khi kỳ thi tháng đầu tiên kết thúc, lớp 1 thi thảm hại, điểm trung bình thấp hơn cả lớp 2 và lớp 3, thậm chí còn có không ít học sinh bị học sinh lớp thường vượt mặt.
Việc này đúng là đâm trúng phổi cô Ân.
Ngay tiết Ngữ Văn đầu tiên sau khi điểm số được công bố, cô đã xả cơn thịnh nộ lên cả lớp.
Sau đó, cô bắt đầu siết chặt kỷ luật, không còn bầu không khí thoải mái như trước.
Trong khoảng thời gian đó học sinh lớp 1 đi đứng cũng phải rón rén, chỉ sợ cô Ân lại nổi giận.
Năm 15 tuổi, đầu tiên Từ Triêu Dương bị đả kích bởi điểm số kỳ thi tháng, sau đó không thể thích ứng nổi với sự thay đổi thái độ của giáo viên.
Dù về sau phân ban Văn - Lý, đổi giáo viên chủ nhiệm, anh cũng không thể vực dậy được tinh thần.
"Đúng vậy, còn một tháng nữa là đến kỳ thi giữa kỳ rồi, khoảng thời gian này nhất định phải học hành thật chăm chỉ."
Đồng Nghiêm, người vốn định rủ Từ Triêu Dương than vãn vài câu về kỳ thi tháng khó khăn không biết nói gì nữa.
Cái tên này thật là phá hỏng bầu không khí!
Thi tháng vừa kết thúc, ngay cả các giáo viên nghiêm khắc nhất còn chưa thoát khỏi cơn bão điểm số, vậy mà Từ Triêu Dương đã mặt không biến sắc nhắc đến kỳ thi giữa kỳ.
Một tháng cơ đấy!
Cả một tháng trời!
"Không đến mức đó chứ, Từ Triêu Dương, bài thi tháng còn chưa chữa xong mà cậu đã nghĩ đến thi giữa kỳ rồi?"
Từ Triêu Dương lật tung hết sách vở trong cặp và trên bàn, kiểm tra từng quyển từng trang một.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh đã quên sạch thói quen học tập của mình hồi cấp ba.
Không kiểm tra từ đầu đến cuối, anh cũng chẳng biết nên tìm bài kiểm tra ở đâu để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
---
Hiển nhiên mười phút giải lao ngắn ngủi không đủ để Từ Triêu Dương sắp xếp xong đống sách vở, may mà anh đã tìm được các bài thi tháng của từng môn.
Anh dứt khoát xếp tất cả sách chưa sắp xếp gọn xuống dưới, đặt bài kiểm tra lên trên cùng, rồi tìm một cây bút đỏ để nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài.
Đây là tiết học cuối cùng của buổi sáng.
Thầy Tống - giáo viên Vật Lí xách xấp bài kiểm tra, chậm rãi bước vào lớp.
Ông ấy là một thầy giáo trung niên hơi mập, mắt lúc nào cũng nheo lại, mỗi khi cười nhìn học sinh đều khiến người ta cảm thấy rờn rợn.
Thêm vào đó, thầy Tống còn là giáo viên chủ nhiệm của lớp 3, vì thế học sinh lớp này đều không dám làm càn trong tiết học của thầy.
Lúc xem điểm trong giờ giải lao, bọn họ chỉ thấy được tổng điểm và thứ hạng, không thể biết điểm cụ thể của từng môn.
Từ Triêu Dương ngồi trong chỗ, cố gắng nhớ lại hồi cấp ba mình học Vật Lí ra sao.
Nhưng đã quá lâu rồi, anh chỉ nhớ rằng có mấy môn không qua nổi điểm trung bình, còn cụ thể thế nào thì đã quên sạch sành sanh.
Nhưng không cần thầy Tống nói, chỉ cần nhìn điểm trên bài kiểm tra, anh đã biết tình hình ra sao.
Trên bài thi, một con số đỏ chói - 48 điểm hiện lên ngay vị trí bắt mắt nhất.
Vật Lí thang điểm 100, vậy mà anh chưa được nổi một nửa điểm, đừng nói đến chuyện qua điểm trung bình.
Có lẽ lần này mọi người đều thi Vật Lí không tốt.
Vật Lí cấp ba hoàn toàn khác cấp hai, nội dung trong sách giáo khoa thì trông có vẻ đơn giản, nhưng một khi áp dụng vào bài tập thì đúng là khó đến mức thảm thương.
Tranh thủ lúc thầy Tống còn đang trên bục giảng phân tích độ khó của đề thi, Từ Triêu Dương lật xem lại bài kiểm tra.
Anh đã quên sạch các dạng bài, nhưng may là vẫn nhận ra được nội dung đã học.
Phần lớn liên quan đến chuyển động, bài tập về cơ học chỉ có một hai câu đơn giản.
Có vẻ như bọn họ vừa mới học xong chương chuyển động, còn cơ học thì chỉ mới bắt đầu tiếp cận.
Môn khó nhất - cơ học chỉ vừa mới chớm nở.
Từ Triêu Dương thở phào nhẹ nhõm.