Hôm nay Tưởng Tây đi giày mới đến trường, hoàn toàn là vì có giày mới nên nhất thời hứng khởi, không kiềm chế nổi mà muốn khoe một chút. Nhưng vừa đến cổng trường, cô đã thấy hối hận.
Đôi giày này quá bắt mắt, hôm nay đã có không ít người nhìn chằm chằm vào chân cô, đến mức cô đi đường cũng thấy lúng túng.
Cô còn nghĩ sau này sẽ không bao giờ mang nó đến trường nữa. Thế mà giờ nghe Đường Bối Bối rủ rê, trong lòng lại thấy rục rịch.
"Nhưng tớ đã hứa với ba rồi, mấy ngày nghỉ này phải ở nhà trông Tưởng Bắc."
Đây cũng là một trong những lý do khiến ba Tưởng Tây đồng ý mua giày cho cô…
Tiết học cuối cùng là tiết lao động, cả lớp Tưởng Tây phải đi nhổ cỏ ở khu đất riêng của trường.
Tưởng Tây vừa trò chuyện với Đường Bối Bối vừa quan sát các bạn nam trong lớp. Đợi đến khi tất cả họ đều đã rời đi hết, cô mới lấy đôi giày vải mang theo trong cặp ra để thay.
Đường Bối Bối thấy cô cất đôi giày vừa tháo ra, đặt vào ngăn bàn cũ kỹ rách nát, rồi đứng dậy từ chỗ ngồi phía trước, cùng cô ấy ra khỏi lớp học.
"Cậu dẫn theo Tưởng Bắc đi cùng đi, em ấy ngoan lắm, bọn mình dẫn em ấy ra công viên thả diều nha."
Giữa lớp học ồn ào, giọng nói bàn bạc của hai người không quá nổi bật. Tưởng Tây còn đang do dự thì đã có bạn cùng lớp gọi cả hai người mau chóng đi cùng.
Cô vội vàng đồng ý với đề nghị của Đường Bối Bối, sau đó hòa vào dòng người trong lớp, cùng các bạn nữ khác đi đến khu đất tự canh.
Tòa nhà dạy học của trung học phổ thông Số 1 thành phố Thanh là một tòa nhà ba tầng được xây dựng theo phong cách Liên Xô trước đây, hai bên có cầu thang, lớp Tưởng Tây ở tầng hai phía bên trái, vừa bước ra khỏi cửa là có thể thấy cầu thang ngay.
Một nhóm người cùng xuống lầu, hành lang lại vang lên giọng hét cao vυ't của Đường Bối Bối: "Hứa Văn Phương, cậu còn không đi nhanh lên, có phải định trốn lao động không?!"
Hứa Văn Phương, cô gái tóc ngắn từng giúp Tưởng Tây chuyền giấy, lập tức tức đến trợn mắt.
Cô ta đúng là cố tình chần chừ, nhưng chỉ là để xem bao giờ Đường Bối Bối mới nhớ đến mình. Bây giờ nghe thấy Đường Bối Bội gọi mình, cô ta dứt khoát thu dọn sách vở, ba chân bốn cẳng lao xuống lầu đuổi theo mọi người.
"Đường Bối Bối! Cậu lại quên tớ nữa rồi! Đồ đáng ghét!"
Hứa Văn Phương thở hổn hển đuổi kịp Đường Bối Bối, bực bội nói: "Tớ không giống các cậu đâu, lúc nào cũng nghĩ cách trốn việc!"
Rõ ràng Đường Bối Bối là người lên tiếng trước, nhưng cô ấy lại cố tình quay sang Tưởng Tây càu nhàu.
Chuyện này nói ra thì dài, Hứa Văn Phương và Đường Bối Bối là bạn cùng lớp từ cấp hai, quan hệ hai người khi đó cũng không quá thân thiết. Trong trường, số người thi đậu vào cấp ba không nhiều, trong đó Hứa Văn Phương là người quen thuộc với Đường Bối Bối nhất, vì vậy ngay từ ngày đầu tiên nhập học, cô ta đã ngầm xem Đường Bối Bối là bạn tốt của mình.
Không ngờ khi quen biết Tưởng Tây, Đường Bối Bối chẳng còn thích chơi với Hứa Văn Phương nữa, lúc nào cũng chỉ quấn quýt lấy Tưởng Tây. Hứa Văn Phương thấy rất chướng mắt với chuyện Đường Bối Bối lúc nào cũng kè kè bên Tưởng Tây, dần dà cũng không ưa Tưởng Tây, suốt ngày kiếm chuyện với cô, lâu dần quan hệ giữa hai người càng trở nên tệ hơn.