Cao Diễn nheo mắt lại, chiếc Hummer của Cao Hoàn Vũ nhanh chóng xuất hiện trong gương chiếu hậu. Đầu mũi Cao Diễn lấm tấm mồ hôi, trong lòng cậu bỗng trào lên một nỗi căm ghét khó kìm nén - căm hận nhà họ Cao, ghê tởm Cao Hoàn Vũ. Cậu nghĩ nếu cậu và cha được sinh ra trong một gia đình bình thường, cả nhà họ vốn dĩ có thể sống hạnh phúc, trải qua những ngày tháng đơn giản như bao gia đình thông thường khác. Thế nhưng, chỉ vì một cái danh họ "Cao" mà tất cả đã bị hủy hoại!
Hai tay Cao Diễn đan vào nhau, xung động không thể kiềm chế khiến cậu muốn quay ngược vô lăng để đối đầu trực diện với Cao Hoàn Vũ. Nhưng đột nhiên, một chiếc xe từ đầu kia của đường cao tốc lao tới trong khi Cao Diễn hoàn toàn không để ý, sượt qua xe cậu, khiến cậu không thể quay đầu vào thời điểm mấu chốt.
Cao Diễn thu tay lại, vẫn tăng tốc phóng về phía trước. Trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt non nớt tròn trĩnh của Đông Đông. Cậu nghĩ mình không thể làm vậy, dù chỉ vì Đông Đông, cậu cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ như thế!
Tuy nhiên, điều khiến Cao Diễn không ngờ tới là chiếc Hummer của Cao Hoàn Vũ không đuổi theo nữa, mấy chiếc Jeep cũng không còn bám đuôi. Cao Diễn nhíu mày nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ thấy một chiếc xe màu đen dừng bên cạnh chiếc Hummer theo hướng ngược lại. Từ xa, có thể thấy một bóng người bước xuống từ ghế lái.
Chẳng mấy chốc, những chiếc xe đó đều biến mất khỏi tầm nhìn. Cao Diễn rất bối rối, nhưng cậu không suy nghĩ nhiều, cậu không thể lo lắng quá nhiều, chỉ biết đây là cơ hội tốt để thoát thân.
Cao Diễn tăng tốc chạy tới nhà ga. Sau khi ra khỏi bãi đỗ xe, cậu đi thẳng đến quầy lấy vé. Lấy vé xong, cậu đi thẳng vào phòng chờ. Cậu gọi cho Tống Minh, chỉ khi xác nhận Tống Minh đã đưa Đông Đông lên tàu rồi, cậu mới an tâm.
Cao Diễn đợi bốn mươi phút, ở khu vực dành hút thuốc ngồi hút hết nửa gói thuốc, rồi mang theo mùi thuốc lá nồng nặc cùng khí sát đang còn ngùn ngụt trong người vào kiểm tra vé lên tàu. Cậu không mang theo gì cả, cũng không có hành lý, trên người chỉ có điện thoại, ví tiền và nửa gói thuốc lá. Trong ví có vài thẻ, một ít tiền và một thẻ căn cước giả.
Sau khi xe lửa lăn bánh, Cao Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng bao lâu, một cô gái ngồi bên cạnh cảm thấy khó chịu vì ánh nắng chiếu vào nên kéo rèm cửa lên, chặn luôn tầm nhìn của Cao Diễn. Cao Diễn thu tầm mắt lại, tựa vào ghế, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Thành phố mà cậu đã sống hơn hai mươi năm, thành phố Giang Nam nhỏ bé đã mang lại bao đau khổ và chật vật cho cậu và gia đình, tạm biệt nhé.
Trong khi đó, ở một nơi khác, xe của Cao Hoàn Vũ bị chặn giữa đường. Người chặn xe hắn chính là nhà đầu tư cổ vật đã từng điều tra danh tính của Cao Diễn trước đây.
Nhà đầu tư cùng thư ký lái xe sượt qua xe của Cao Diễn, rồi đường hoàng chặn đầu Cao Hoàn Vũ.
Trên đường cao tốc không có nhiều xe, nhưng chiếc Hummer của Cao Hoàn Vũ đã chiếm hẳn một làn đường. Nhà đầu tư cũng lái một chiếc Hummer, hai chiếc Hummer đối đầu, không ai nhường ai.
Người đàn ông mở cửa xe, duỗi chân dài bước ra, đi vòng qua đầu xe đến bên ghế phụ lái. Cao Hoàn Vũ với khuôn mặt u ám đang định buông lời chửi bới thì hắn mở cửa sổ, liếc nhìn và sững người, theo phản xạ định khóa cửa xe và đóng cửa sổ lại.
Người đàn ông nhanh tay thò vào trong cửa sổ, túm chặt cổ tay Cao Hoàn Vũ, dùng sức kéo mạnh, thân hình vững chãi không hề xê dịch, kéo luôn cổ và cánh tay Cao Hoàn Vũ ra ngoài cửa sổ, giữ ở tư thế vặn vẹo bị kẹp bởi cửa kính.
Cao Hoàn Vũ: "Anh..."
Người đàn ông lạnh lùng cúi đầu nhìn xuống Cao Hoàn Vũ, khuôn mặt nghiêm nghị, từng chữ từng chữ phát ra: "Mày dám đưa đồ giả, phải chịu trách nhiệm!"
Cao Hoàn Vũ vừa mới còn mặt mày u ám, giây sau đã biến thành bộ dạng nịnh bợ như chó săn. Những người đi cùng hắn không ai dám manh động, bởi tất cả đều đi theo Cao Hoàn Vũ khá nhiều năm, quen biết không ít nhân vật lớn, và người trước mắt này rõ ràng là kẻ họ không dám đυ.ng đến.
Cổ và cánh tay của Cao Hoàn Vũ bị kẹp trong cửa sổ, cười nịnh nọt: "Lưu tổng, Lưu tổng, chắc chắn có hiểu lầm rồi! Hiểu lầm rồi! Làm sao tôi dám đưa hàng giả cho ngài? Tôi là người họ Cao, nhà họ Cao luôn giữ chữ tín, làm sao tôi có thể làm chuyện như vậy, chắc chắn là có hiểu lầm!"
Cao Diễn ngồi tàu suốt sáu tiếng đồng hồ mới đến được điểm đến. Thành phố H là nơi cậu và Tống Minh đã cùng nhau chọn, một thành phố phát triển nhanh chóng, sạch sẽ và không có ô nhiễm lớn. Quan trọng là Tống Minh là người địa phương, hiểu rõ thành phố này, sau này cũng có thể giúp đỡ được.
Sau khi xuống tàu, Cao Diễn vẫn rất cẩn thận, xác định không ai theo dõi mình mới bắt taxi đến địa chỉ Tống Minh đã đưa.
Khi đến nhà Tống Minh đã là bảy tám giờ tối. Cao Diễn gõ cửa, cánh cửa từ bên trong được kéo mở, ánh đèn màu ấm từ sau cửa chống trộm hắt ra, Tống Minh vội mở cửa chống trộm cho Cao Diễn vào, nói: "May quá may quá, đường đi có suôn sẻ không?"
Cao Diễn gật đầu, không nói nhiều, cũng sợ đứa trẻ nghe thấy.
"Đông Đông đâu?" Cao Diễn vừa định hỏi, bỗng thấy Đông Đông mặc bộ đồ ngủ gấu trúc màu trắng, vừa lắc lư mông vừa chạy ra từ phòng, trên đầu còn đội một chiếc mũ gấu trúc với hai chiếc tai dựng đứng.
"Ba ơi!!" Không biết bộ đồ ngủ của Đông Đông lấy ở đâu, hai chân nhỏ nhét trong quần ngủ, đáy quần chỉ đến đầu gối, khi chạy trông rất vụng về, mông lắc lư, phía sau còn có một cái đuôi ngắn xù xì.
Cao Diễn nhìn thấy Đông Đông, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng nhẹ đi. Cậu thở ra một hơi dài, ngồi xuống ôm lấy Đông Đông, siết chặt bé con vào lòng.
"Ba ơi, sao ba đi lâu thế?" Cả người Đông Đông được bộ đồ lông ôm lấy, ôm Đông Đông giống như đang ôm một chú gấu trúc vậy.