Cao Diễn nhìn đồng hồ, đoán là nhà họ Cao chắc đã lấy được tảng đá trong chum nước và hẳn đã thấy Cây tiền, nên lúc này mới gọi điện cho Cao Vinh Sinh.
Lúc đó, Cao Vinh Sinh đang cầm Cây tiền thì thầm với cụ già về nó, Lục Điệp ngồi một bên im lặng lắng nghe, bỗng điện thoại của Cao Vinh Sinh reo lên.
Cao Vinh Sinh nhìn thấy một số điện thoại lạ, nhíu mày nghe máy, một tay vẫn đeo găng trắng nhẹ nhàng nâng Cây tiền.
Giọng của Cao Diễn truyền qua điện thoại không nhanh không chậm, dường như có một chút lười biếng.
Cao Diễn nói: "Đã lấy được Cây tiền rồi chứ?"
Cao Vinh Sinh sửng sốt, nhíu mày: "Sao mày có số điện thoại của tao?"
Cao Diễn: "Có gì đáng ngạc nhiên đâu, tôi làm sao có thể tay trắng mà đàm phán với mấy người được. Nhưng giống như tôi dự đoán, dù cho tôi đưa "Cây tiền" cho mấy người, thì mấy người vẫn cho xe theo dõi tôi." Cao Diễn một tay cầm vô lăng, một tay nghe điện thoại, ngẩng lên nhìn gương chiếu hậu: "Một chiếc Hummer, ba chiếc Jeep, mấy người định làm gì?"
Cao Vinh Sinh nghe nói một chiếc Hummer, vô thức nhìn về phía Lục Điệp. Lục Điệp ngẩng lên đối diện ánh mắt Cao Vinh Sinh, ánh mắt lóe lên rồi biểu hiện rất bình tĩnh, như thể không biết gì cả.
Cao Vinh Sinh đặt Cây tiền vào hộp, nói: "Tao không cho người theo dõi mày!"
Cao Diễn đọc biển số xe Hummer, cười lạnh: "Ông không cho người theo dõi tôi, nhưng đứa con riêng quý báu của ông chưa chắc đã tha cho tôi."
Cao Vinh Sinh không bình luận về hành động của Cao Hoàn Vũ. Trong mắt ông, đã lấy được Cây tiền rồi, những chuyện khác không còn quan trọng nữa. Ông không muốn nói nhiều với Cao Diễn, vừa định cúp máy thì nghe Cao Diễn đột ngột nói: "Cây tiền tôi đưa cho ông thế nào? Trông giống thật phải không?!"
Cao Vinh Sinh: "Mày nói gì?!"
Cao Diễn nói ung dung, lái xe rất bình tĩnh: "À phải rồi, mặc dù Cây tiền là giả, nhưng cái hộp sơn mài khảm hoa bướm đó là thật đấy."
Cao Vinh Sinh nắm chặt điện thoại, không dám tin Cao Diễn dám lừa ông, rất phẫn nộ: "Mày dám giở trò? Cây tiền ở đâu?! Nói cho tao biết Cây tiền thật đang ở đâu?"
Xe của Cao Diễn đã gần đến lối dẫn vào đường cao tốc, không muốn nói thêm với Cao Vinh Sinh, trước khi cúp máy, cậu nói câu cuối cùng: "Nếu xe của con trai ông không theo tôi, trước khi rời Tô Châu tôi đã định giao Cây tiền ra. Ông tha cho tôi, tôi cũng tha cho mình, sau này đường ai nấy đi. Bây giờ Cao Hoàn Vũ lái xe đuổi theo tôi, ông cứ để anh ta đâm xe tôi thử xem!" Nói xong, cậu ngắt điện thoại.
Cao Vinh Sinh nắm điện thoại, tức giận đến đỏ mắt, nhưng vì cụ già còn ở đó, ông không thể chửi thề, chỉ tức giận ném điện thoại xuống, chỉ thẳng vào mặt Lục Điệp: "Gọi cho đứa con quý của chị!!! Hôm nay nó chết cùng Cao Diễn đừng về nữa! Hoặc nó bắt Cao Diễn về đây cho tôi, tôi sẽ xử cả hai đứa!"
Lục Điệp cắn răng, ánh mắt lóe lên, tỏ vẻ ngây thơ như không biết gì, dỗ dành Cao Vinh Sinh bớt giận rồi mới quay đi gọi điện cho Cao Hoàn Vũ. Điện thoại của Cao Hoàn Vũ nhanh chóng được kết nối, Lục Điệp nói: "Đừng gϊếŧ, bắt nó về đây."
Cao Hoàn Vũ nhíu mày: "Cái gì?"
Lục Điệp: "Cây tiền kia là giả, nếu nó chết thì không ai biết cây tiền thật ở đâu!"
Cao Hoàn Vũ cúp điện thoại. Người đàn ông đang lái xe ở ghế tài xế hỏi: "Thiếu gia? Nó đã lên cao tốc rồi."
Cao Hoàn Vũ sinh ra với cặp mũi khoằm như diều hâu, đôi mắt dài và hẹp, làn da lại đặc biệt trắng, toàn bộ con người toát ra khí chất u ám. Cao Hoàn Vũ nắm chặt tay, trong lòng không đồng tình với lời của Lục Điệp. Làm sao hắn ta có thể tha cho Cao Diễn? Cao Diễn là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế vị trí của mình. Chỉ cần Cao Diễn còn sống, hắn - đứa con riêng này lúc nào cũng có nguy cơ bị thay thế!!
Dù sao giờ không ai biết cây tiền thật ở đâu! Chỉ cần Cao Diễn chết, cho dù không có cây tiền, hắn - Cao Hoàn Vũ - vẫn có thể ngồi vững vị trí chủ chốt của nhánh tiền tệ nhà họ Cao!
Cao Hoàn Vũ nheo mắt lại, toàn bộ con người càng thêm u ám, ra lệnh: "Theo hắn, bảo những xe phía sau cũng đuổi theo!"
"Vâng!"
Xe của Cao Diễn lên đường cao tốc, cậu cần đến nhà ga. Tống Minh đã đưa bé con đến nhà ga rồi. Cho dù cậu không bắt kịp chuyến tàu, chỉ cần có thể thoát khỏi người của nhà họ Cao là được.
Vào thời điểm này, trên cao tốc không có nhiều xe. Cao Diễn đạp ga, nhanh chóng bỏ xa chiếc xe Jeep đang cố đuổi theo phía sau. Xe của cậu đã được cải tiến, tốc độ xe tăng rất nhanh, nhưng để thoát khỏi xe Jeep và Hummer thì vẫn rất khó, dù sao trên đường cao tốc cũng không thể cứ tăng ga mà chạy thẳng một mạch.
Cao Diễn vừa lái xe vừa chú ý đến những chiếc xe đang theo sau, suy nghĩ không biết lát nữa có nên rời khỏi cao tốc ở lối ra phía trước, hay nên tiếp tục chạy về phía ga tàu.
Lúc này, phía sau có một chiếc Jeep nhanh chóng đuổi kịp, chạy song song với xe của Cao Diễn thẳng về phía trước. Cửa sổ ghế phụ mở ra, Cao Diễn vừa quay đầu đã thấy một nòng súng đen ngòm. Cậu vội vàng đạp phanh gấp, đồng thời xoay vô lăng, đầu xe đâm thẳng vào thân xe chiếc Jeep phí trước. Đầu xe xoay ngoặt, đuôi xe lại va chạm với chiếc xe đang đuổi theo từ bên cạnh, một tiếng "ầm" lớn đẩy chiếc xe kia ra xa.
Cao Diễn vội vàng đạp ga, thân xe lướt qua bên cạnh những chiếc xe vừa va chạm, tiếp tục phóng về phía trước. Bây giờ cậu có thể khẳng định Cao Hoàn Vũ chắc chắn muốn lấy mạng mình!