Quận chúa Thanh Hà liếc nhìn về phía lầu Đăng Thiên cách đó không xa, đây chính là lý do hôm nay nàng ta nhất định phải tranh cho bằng được chỗ ngồi này.
Lầu Đăng Thiên tọa lạc ở vị trí cao hiểm trở, đây là chỗ duy nhất có thể nhìn thấy được.
Núi đá che khuất phần lớn ngự hoa viên, chỉ có duy nhất chỗ ngồi của Lộ Ngưng là hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Người trên lầu hai chỉ cần bước ra, chắc chắn sẽ thấy ngay chỗ này.
Đây là cơ hội hiếm hoi mà nàng ta tìm mãi mới được để gặp người kia.
"Ngày thường thì thôi, nhưng hôm nay, vị trí này bổn quận chúa nhất định phải ngồi, ai nói gì cũng vô dụng!"
Quận chúa Thanh Hà đứng dậy định chiếm chỗ, nhưng Dạ Vũ lại lần nữa ngăn cản.
Nụ cười trên mặt nàng ta biến mất, giọng điệu cũng trở nên sắc bén: "Thân phận quận chúa cao quý được ngàn vạn sủng ái, Dạ Vũ không thể sánh bằng, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn quận chúa vu khống Dạ gia ta như vậy."
Nàng ta nhấn mạnh từng chữ một, rõ ràng mà đanh thép: "Huynh trưởng ta dùng ba vạn tinh binh đối đầu với Hốt Ngung, chín phần chết một phần sống mới có thể thắng lợi trở về, vì đại nghiệp mà dẹp loạn an dân, mở mang bờ cõi.”
“Thánh thượng coi trọng huynh trưởng ta nên mới giao binh phù của Ôn gia cho huynh ấy, Dạ gia ta quang minh chính đại không thẹn với lòng."
Nàng ta quay sang Lộ Ngưng, cúi người hành lễ: "Ôn gia một nhà trung liệt, Dạ Vũ và huynh trưởng luôn kính ngưỡng tôn sùng, nào dám có lòng thay thế? Huynh trưởng ta tuổi còn trẻ, công lao làm sao sánh được với Ôn tướng quân?"
Nói xong, nàng ta liếc nhìn Quận chúa Thanh Hà, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: "Quận chúa bây giờ vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý ở kinh thành, vênh váo trước mặt chúng ta, tất cả đều là nhờ vào tướng sĩ nơi biên ải dũng cảm gϊếŧ địch, lấy mạng đổi mạng.”
“Dù có bị quận chúa trị tội, ta cũng phải hỏi một câu, quận chúa sao có thể yên tâm bắt con gái của tướng sĩ vị quốc vong thân nhường chỗ cho mình?"
Nàng ta tiến lên một bước, ép Quận chúa Thanh Hà phải lùi lại.
"Láo xược!" Ngón tay được sơn đỏ rực của Quận chúa Thanh Hà chỉ thẳng về phía nàng ta.
Dạ Vũ không thay đổi sắc mặt, tiếp tục nói: "Nữ nhi không bàn việc triều chính, quận chúa lấy thân phận gì mà bóng gió nhắc đến việc bệ hạ trao binh phù cho huynh trưởng ta?"
"Ngươi!..."
Quận chúa Thanh Hà tức giận, cuối cùng cũng có chút hoảng loạn. Xung quanh có không ít người đang nhìn về phía này, bọn họ ngoài mặt không dám thể hiện gì, nhưng trong lòng đang nghĩ gì thì khó mà nói được.
Nàng ta nào chịu được uất ức như vậy, đang muốn bùng phát cơn giận thì nghe thấy người trong cung lớn tiếng hô: "Thái hậu giá đáo!"
Tiếng nói này phá tan bầu không khí căng thẳng ở đây, Quận chúa Thanh Hà lập tức chỉnh trang lại dung mạo. Dạ Vũ cũng thay đổi nét mặt, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
Còn Lộ Ngưng...
Lộ Ngưng nhìn chiếc ghế đang là tâm điểm tranh giành kia, sau khi hành lễ xong, lại ung dung ngồi xuống. Nàng lén lấy một viên mứt táo từ trong tay áo bỏ vào miệng, vị ngọt lan tỏa xua tan đi phần lớn vị đắng chát trong lòng.
Thật là một màn náo nhiệt.
Nếu không phải bọn họ cứ liên tục nhắc đến cái chết của phụ thân và huynh trưởng, có lẽ nàng sẽ còn hứng thú xem trò vui này hơn.