Hình Như Phu Nhân Của Ta Đã Có Người Trong Lòng

Chương 4

Tiểu cô cô Lạc gia thấy sắc mặt Tiết Nghi Ninh hơi tái nhợt liền nói với vẻ ngập ngừng:

“Có lẽ... còn có lý do gì đó khác chăng? Từ trước đến nay, Tấn Vân là người thận trọng, chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài mà.”

Nhị thẩm nương cũng lên tiếng:

“Cũng có thể là bị mấy tiện nhân ở ngoài quyến rũ. Mấy ả kia quen thói mê hoặc người khác, đến lúc đó chúng ta đuổi đi là được rồi.”

Cuối cùng Hoàng Thúy Ngọc cũng tìm được cơ hội, vừa nhìn vẻ mặt khó xử của Tiết Nghi Ninh vừa cười nhạt:

“Cô cô và Nhị thẩm nói quá rồi, chuyện này có gì to tát đâu? Đại ca bây giờ là Trấn Quốc đại tướng quân, lại tuấn tú phong lưu, nạp thêm một hai người thϊếp không phải chuyện bình thường sao? Đại tẩu trước nay vốn hiền lương thục đức, đâu phải loại nữ nhân hay ghen tuông nhỏ nhen, sao có thể để ý chuyện này?”

Nàng ta vốn là người thích xem trò vui không chê chuyện lớn, lại cũng muốn ngáng chân Tiết Nghi Ninh. Chỉ cần Tiết Nghi Ninh không đồng ý cho nàng kia vào cửa thì sẽ lập tức bị gán tiếng nữ nhân ghen tuông hẹp hòi, làm mất mặt gia tộc thư hương Tiết gia.

Tiết Nghi Ninh chỉ có thể bình tĩnh đáp:

“Hết thảy cứ chờ mẹ gặp cô nương đó đã rồi hẵng nói sau.”

Đang nói chuyện, Triệu mụ mụ đã dẫn Trường Sinh cùng một cô nương trẻ tuổi bước vào.

Trường Sinh tiến lên bẩm báo, nội dung không khác những gì Triệu mụ mụ đã nói trước đó nhưng bổ sung thêm rằng cô nương này là con nhà đàng hoàng, cha mẹ đều đã qua đời, huynh trưởng làm lính dưới trướng Lạc Tấn Vân, vừa chết trong trận chiến lần này. Tướng quân thương xót nàng ta đơn côi không nơi nương tựa nên mới mang về.

Lão phu nhân nghe vậy liền bảo cô nương kia tiến lên tự trả lời.

Có vẻ như nàng ta đang để tang cho huynh trưởng. Nàng ta mặc một bộ tang phục bằng vải thô, trên đầu cài một bông hoa lụa trắng, tóc mai rũ xuống hai bên má, đôi mắt phượng long lanh như ngấn nước. Dáng vẻ nhu mì yếu đuối kia thật khiến người ta không nỡ trách mắng. Đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng phải mềm lòng.

Hoàng Thúy Ngọc vừa nhìn thấy nữ nhân này liền không nhịn được cười khẩy, liếc mắt về phía Tiết Nghi Ninh.

Tuyệt vời! Nữ nhân này có thể lừa được người khác nhưng không qua được mắt nàng ta. Bề ngoài ra vẻ đau thương vì cái chết của huynh trưởng nhưng thực chất lại ăn mặc trau chuốt, giả bộ yếu đuối đáng thương. Đây nào phải một cô nương đơn côi nhu nhược đâu mà rõ ràng là một hồ ly tinh dã tâm bừng bừng hàng thật giá thật!

Có một hồ ly tinh như vậy vào cửa, để xem Tiết Nghi Ninh còn có thể giả bộ đoan trang hiền thục đến khi nào!

Tiết Nghi Ninh không nói gì, đây cũng không phải là lúc nàng có thể lên tiếng.